Thiệu Tĩnh Trì cất súng đi vào: "Em đâm lệch quá rồi."
Tô Ngự gục xuống đất, nỗi sợ đối mặt với cái chết khiến cậu không cầm được nước mắt. Cậu tủi thân kêu lên với Thiệu Tĩnh Trì: "Anh… Vì sao anh lại làm vậy với tôi!"
Thiệu Tĩnh Trì vươn tay kéo Tô Ngự lên khỏi mặt đất, nói: "Đương nhiên là vì tốt cho em."
Tô Ngự vẫn còn đang mềm oặt…
Thiệu Tĩnh Trì thấy cậu khóc đỏ cả mắt mũi, giả vờ đe dọa: "Còn khóc nữa thì tôi sẽ chịch em ở ngay chỗ này."
Tô Ngự lập tức kìm lại, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghẹn ngào một chút. Cậu oán giận: "Vừa rồi tôi suýt nữa thì chết…"
Thiệu Tĩnh Trì vỗ về cậu: "Làm sao tôi có thể để em chết được."
Tô Ngự không vui nói: "Vậy anh còn nhốt tôi vào cho cương thi ăn."
Thiệu Tĩnh Trì cười: "Sao lại là cho ăn, tôi đưa em vũ khí mà. Tất nhiên là để em giết cương thi rồi."
Tô Ngự nói: "Tôi không làm được! Tôi không chém chết bọn chúng được!"
Thiệu Tĩnh Trì ôm mặt Tô Ngự làm cậu ngước lên nhìn mình: "Chính em nói muốn sống sót phải không? Không giết cương thi thì làm sao mà sống được?"
Hai tay Thiệu Tĩnh Trì niết mặt Tô Ngự, Tô Ngự buộc phải dẩu môi nói: "Không phải còn có anh sao."
Dáng vẻ này của Tô Ngự rất có cảm giác vui vẻ, lời nói cũng khiến Thiệu Tĩnh Trì rất hưởng thụ: "Tuy rằng ca ca rất mạnh, nhưng chắc chắn sẽ có những lúc không thể chăm sóc được cho em. Không lẽ khi đó em sẽ chờ chết sao? Dù sao cũng không thể lúc nào cũng muốn người khác bảo vệ mình được."
Những gì Thiệu Tĩnh Trì nói cũng là điều mà Tô Ngự đã trăn trở suốt thời gian qua. Khi bị Thiệu Tĩnh Trì bỏ rơi hay lúc phải tự mình sống sót, cậu thực sự cần khả năng tự bảo vệ bản thân.
Đột nhiên biết được ý tốt của Thiệu Tĩnh Trì, Tô Ngự cảm thấy toàn thân Thiệu Tĩnh Trì như phát ra ánh sáng, người trở nên càng đẹp trai hơn.
"Sao lại nhìn tôi mê muội thế? Bị ca ca mê hoặc rồi?" Thiệu Tĩnh Trì vô cùng không thích ứng với đôi mắt to tròn có thần sáng ngời của Tô Ngự.
Tô Ngự: "Cảm ơn anh."
Thiệu Tĩnh Trì: "Đừng có giả vờ, em vẫn nên rèn luyện nhiều hơn. Cố gắng để ca ca có thể làm em cả đêm."
Tô Ngự: "Anh là đồ ma quỷ!"
Thiệu Tĩnh Trì cười xấu xa: "Ừ, dâm ma."
Sau đó dưới sự dẫn dắt của Thiệu Tĩnh Trì, cuối cùng Tô Ngự cũng có thể miễn cưỡng giết chết một con cương thi.
Ban đêm, Tô Ngự nằm trên người Thiệu Tĩnh Trì thở dốc. Đồ ăn của họ gần như hết sạch, gần đó không có nhiều cửa hàng tiện lợi và siêu thị, đồ đạc bên trong cũng đã bị lật đổ hết. Vậy nên ngày mai họ sẽ đến một nơi xa hơn một chút để nhìn xem…
"Anh nghĩ liệu thành phố này còn có khu an toàn không?"
Tô Ngự khao khát sự tồn tại của một khu vực an toàn được dựng lên bởi những người sống sót trong thành phố. Những ngôi nhà dân này đều không vững vàng, nếu một bầy cương thi đến bao vây thì nó sẽ sụp đổ rất nhanh. Sống cùng với mối nguy hiểm khôn lường khiến Tô Ngự mỗi ngày đều lo lắng sợ hãi…
Thiệu Tĩnh Trì trả lời: "Em muốn sống một cuộc sống yên bình?"
Tô Ngự gật đầu.
Hiện giờ những người còn may mắn sống sót có ai là không nhớ những ngày tháng trước tận thế đâu? Khao khát sự biến mất của cương thi, khao khát một cuộc sống yên ổn. Cho dù nghèo khó còn hơn so với không lúc nào không lo đến sự sống chết của mình, phải chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào.
Nhưng chắc chắn Thiệu Tĩnh Trì là ngoại lệ, bởi vì hắn nói: "Giết chóc nhiều rất sảng khoái, tại sao phải trốn?"
Quái vật.
Tô Ngự chỉ dám nghĩ trong lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!