Xe địa hình dừng lại ở trước một căn nhà dân. Tô Ngự đi theo bọn Thiệu Tĩnh Trì vào nhà. Nhà có hai tầng, cửa không đóng. Có lẽ là do virus bùng nổ nên người nhà này vội vàng chạy trốn không kịp đóng cửa. Hoặc có lẽ người nhà này đều đã biến thành cương thi, đi ra khỏi nhà…
Trong nhà hơi lộn xộn, Trương Hà và Lý Khắc cẩn thận kiểm tra từng tầng một, bên trong không có con cương thi nào. Bọn họ nhanh chóng dời ghế sô pha đến chặn cửa, sau đó đóng cửa sổ lại, kéo tất cả rèm vào.
"Vậy tôi sẽ canh đêm." Trương Hà chủ động đề nghị.
Những người khác không phản đối, Thiệu Tĩnh Trì ôm Tô Ngự lên phòng ngủ chính.
Trong bóng tối, Tô Ngự nằm trên giường trằn trọc không ngủ được.
Thiệu Tĩnh Trì bị cậu xoay người đến phiền, nghiêng người giữ chặt lấy cậu: "Nhích tới nhích lui làm gì, dục cầu bất mãn?"
Thân thể rắn chắc của Thiệu Tĩnh Trì đè lên Tô Ngự, Tô Ngự không động đậy nổi, bất an nói: "Tôi chỉ là hơi sợ…"
"Sợ cái gì? Cương thi? Chém rơi đầu mấy thứ ngu xuẩn đấy là được." Thiệu Tĩnh Trì thờ ơ nói.
Đương nhiên cậu sợ cương thi, nhưng cậu càng sợ Thiệu Tĩnh Trì sẽ mất hứng thú và không bảo vệ cậu nữa. Hiện giờ nhà tù đã bị cương thi đánh chiếm, với cậu mà nói đã không còn có vùng an toàn. Nếu để cậu một mình sống trong tận thế, chắc chắn cậu không thể sống được mấy ngày…
"Đối với anh thì đương nhiên dễ dàng." Tô Ngự lẩm bẩm, chém đầu một con cương thi đối với Thiệu Tĩnh Trì dễ như cắt đậu phụ vậy.
Thiệu Tĩnh Trì buồn cười: "Không có cách nào khác, ai bảo Thiệu ca ca của em mạnh vậy đâu."
Tô Ngự không thể phủ nhận sự tự luyến của Thiệu Tĩnh Trì.
Thiệu Tĩnh Trì hỏi: "Em có muốn sống không?"
"Tôi đương nhiên muốn!" Tô Ngự lập tức nói.
"Vậy thì hãy học cách tự bảo vệ mình. Nếu không thể dùng súng, hãy dùng đao. Hướng Viện Viện kia là nữ cũng dám dùng đao giết cương thi rồi, em là nam dù sao cũng sẽ không kém hơn con gái phải không?"
Nhắc đến Hướng Viện Viện, Tô Ngự lại nghĩ tới dáng vẻ tuyệt vọng của cô, trong lòng rất không thoải mái.
Cảm nhận được sự im lặng của Tô Ngự, Thiệu Tĩnh Trì hỏi: "Làm sao, cảm thấy tôi vứt bỏ cô ta là rất vô tình?"
Tô Ngự hơi ngạc nhiên khi Thiệu Tĩnh Trì sẽ nghĩ đến điều này, cậu trả lời: "Không. Cô ấy bị cắn, anh bỏ cô ấy đi cũng là chuyện bình thường."
Thiệu Tĩnh Trì: "Cô ta sẽ biến đổi trong vòng một giờ. Thay vì chết dưới đao của tôi thì tốt hơn là nên trở thành cương thi ở đó."
Tô Ngự không ngờ Thiệu Tĩnh Trì vì không muốn tự tay chém chết Hướng Viện Viện nên mới bỏ lại cô ở đó. Cậu đột nhiên cảm thấy mình có chút hiểu lầm với Thiệu Tĩnh Trì.
"Vậy nên cái này xem như là tình cảm cuối cùng anh dành cho cô ấy sao?"
"Cái quái gì cơ? Tôi không có tình cảm với cô ta."
"?"
Tô Ngự chuẩn bị rút lại ý nghĩ mình đã hiểu lầm Thiệu Tĩnh Trì, hắn vẫn rất cặn bã.
Thiệu Tĩnh Trì không an phận thò tay vào quần lót Tô Ngự bóp chặt mông cậu, khẽ nói: "Ca ca trời sinh chỉ cảm thấy có hứng thú với con trai, không phải tôi đã nói lần đầu nhìn thấy em tôi đã muốn chịch em thật mạnh sao."
"??!!" Tô Ngự kinh hãi: "Nhưng không phải Hướng Viện Viện nói cô ấy là bạn gái của anh sao?"
Thiệu Tĩnh Trì kéo quần lót Tô Ngự xuống, cọ xát cái gốc khổng lồ đã cứng ngắc của mình giữa hai chân Tô Ngự, thở ra một hơi bên tai cậu: "Tôi chưa từng thừa nhận mà? Ngay cả chạm tôi cũng chưa từng chạm vào cô ta."
Hắn nói xong cũng không tán gẫu với Tô Ngự nữa, tách hai chân cậu ra bôi chất bôi trơn rồi cắm vào…
"A…" Tô Ngự không còn đường phản kháng, chỉ có thể quấn lấy cổ Thiệu Tĩnh Trì chịu sự xâm nhập của hắn…
Sau đó Tô Ngự cũng biết được từ Thiệu Tĩnh Trì rằng Hướng Viện Viện là hàng xóm của hắn, vẫn luôn thích hắn và đã theo đuổi trong nhiều năm rồi. Đương nhiên Thiệu Tĩnh Trì nói mình là đồng tính luyến ái nên không có ý đối với cô. Sau này virus bùng nổ, Hướng Viện Viện vẫn luôn đi theo Thiệu Tĩnh Trì. Thiệu Tĩnh Trì cảm thấy chỉ cần đối phương không kéo chân hắn thì thích đi theo liền đi theo. Đến nỗi với danh hiệu bạn gái, cho dù cô có tự xưng như vậy thì hắn cũng không mất miếng thịt nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!