"Không phải em rất giỏi dụ dỗ đàn ông sao?"
Nghe thấy Thiệu Tĩnh Trì châm chọc mình như vậy, trong lòng Tô Ngự có chút chua xót.
Thiệu Tĩnh Trì: "Người phụ nữ tên Dư Uyển đó đã nói cho tôi nghe không ít sự tích của em rồi."
Tô Ngự biết Thiệu Tĩnh Trì chắc chắn đã biết việc cậu chủ động quyến rũ anh Trương, có lẽ từ mồm Dư Uyển ra thì còn thêm không ít mắm muối và toàn là những lời nói xấu.
Cậu biết mình là một người tay trói gà không chặt, còn tự nguyện nằm hầu hạ dưới thân đàn ông, thậm chí chủ động dụ dỗ. Trong miệng người ngoài cậu rất thấp hèn, bọn họ luôn dùng những lời lẽ ác liệt mắng phụ nữ để mắng cậu, gọi cậu là "con điếm".
Nhưng cậu chỉ là muốn sống mà thôi. Nếu mạng còn không có, thì lòng tự trọng giữ lại có ích gì nữa.
Có lẽ trong lòng Quan Nghiên Bạch cậu cũng rất đê tiện, cho nên Tô Ngự nào dám hy vọng xa vời ở Quan Nghiên Bạch, chỉ dám giấu cảm giác này ở trong lòng.
Hốc mắt Tô Ngự đỏ lên, giọng nói nho nhỏ: "Tôi không có suy nghĩ gì khác với anh ấy, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi."
Thiệu Tĩnh Trì cười nhạo nói với cậu: "Nhóc lừa đảo."
Tô Ngự chỉ có thể đứng đó tủi thân.
Giọng nói của Thiệu Tĩnh Trì mang theo đầy dục vọng trầm thấp: "Em giả vờ đáng thương như vậy nhất định là để quyến rũ tôi."
Tô Ngự không muốn giải thích quá nhiều, kiễng chân chủ động hôn lên môi Thiệu Tĩnh Trì.
Thiệu Tĩnh Trì giành lại thế chủ đạo khi lưỡi của Tô Ngự tiến vào. Hắn ôm đầu Tô Ngự và trao một nụ hôn lưỡi rực lửa, hôn đến mức khóe miệng bị nứt của Tô Ngự nhói lên vì đau đớn…
Tô Ngự bị đẩy lên giường, Thiệu Tĩnh Trì đè lên người cậu, dùng đầu lưỡi liếm khóe miệng bị thương của Tô Ngự, bàn tay xoa lên gò má sưng tấy của cậu: "Vết thương từ đâu ra?" Thật ra hắn đã nhìn thấy mặt Tô Ngự sưng lên từ lâu nhưng lúc trước vì nóng giận nên không muốn hỏi.
Tô Ngự nói: "Là đầu trọc đánh."
Ánh mắt Thiệu Tĩnh Trì lập tức tối sầm lại, giọng điệu nguy hiểm: "Gã muốn chạm vào em?"
Tô Ngự nhanh chóng lắc đầu nói đầu trọc không thực hiện được.
Nhưng Tô Ngự nhận thấy biểu tình của Thiệu Tĩnh Trì trở nên hơi đáng sợ.
Lần làm tình tối nay Thiệu Tĩnh Trì vô cùng thô bạo, để lại rất nhiều dấu vết trên người Tô Ngự. Thậm chí còn có một vài dấu răng rõ ràng trên cổ và trên mông cậu. Làm đến mức ngày hôm sau Tô Ngự thật sự không đứng dậy khỏi giường được…
Thiệu Tĩnh Trì rất chu đáo giúp cậu lấy ba bữa cơm một ngày.
Tô Ngự nhận ra lượng thức ăn Thiệu Tĩnh Trì mang đến có vẻ nhiều hơn một chút, nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, ăn một cách ngoan ngoãn.
Thiệu Tĩnh Trì dựa vào giường xoa xoa cái eo đau nhức giúp Tô Ngự, bất mãn nói: "Với cái thân thể bé nhỏ này của em, mấy ngày nữa cũng không dậy nổi, làm sao có thể khiến ca ca tận hứng được?"
Tô Ngự lấy lòng nói: "Vậy tôi sẽ tập thể dục nhiều hơn."
Thiệu Tĩnh Trì cười xấu xa: "Được. Vậy tối nay đổi tư thế đi, cưỡi ngựa. Em tự mình động coi như đang tập thể dục."
Tô Ngự vẻ mặt đau khổ kêu lên: "Không được, không được. Hôm nay còn làm nữa tôi sẽ chết mất."
Thiệu Tĩnh Trì cảm thấy có hơi dục cầu bất mãn*.
*Ham muốn không được thỏa mãn.
Sau đó, Tô Ngự phát hiện đầu trọc đã biến mất thì đã là ngày hôm sau khi cậu nghỉ ngơi xong. Cậu muốn ra sân thể dục hít thở không khí thì thấy vài người trên hành lang đang hỏi xem có thấy anh đầu trọc đâu không. Có người nhìn thấy Tô Ngự cũng tới hỏi cậu, Tô Ngự lắc đầu nói chưa từng thấy.
Chờ bọn họ đi xa rồi Tô Ngự mới mau mau trở về phòng.
Thiệu Tĩnh Trì đang ngủ trên giường. Kể từ khi Quan Nghiên Bạch đi, Thiệu Tĩnh Trì không còn lúc nào cũng biến mất như khi mới đến nữa, hầu như lúc nào cũng ở trong phòng ăn không ngồi rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!