Khi Lục Phó Hành rời đi, Tô Ngự còn không có sức để mà ngồi dậy. Cậu nằm yên đó, eo lưng rã rời.
Lục Phó Hành hỏi cậu, hy vọng chốc nữa ai trở về.
Tô Ngự đáp hắn, đều được.
Lục Phó Hành ánh mắt thâm trầm, khẽ nói: "Xem ra Phó Niên Xuyên cũng thực hiện được rồi."
Âm thanh Lục Phó Hành quá khẽ, Tô Ngự không nghe thấy, ngáp hỏi hắn nói gì vậy.
Lục Phó Hành cúi người hôn lên bờ môi cậu, dịu dàng nói: "Không có gì, em ngủ đi."
Tô Ngự đáp, vâng.
Mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng đóng cửa, cậu biết Lục Phó Hành đã đi rồi.
Tô Ngự bị đánh thức, khi mở mắt ra vẫn còn hơi ngẩn người, cho đến khi nghe thấy bên ngoài có tiếng la hét và tiếng súng mới bừng tỉnh. Cậu bật dậy từ trên giường chạy đến cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy rằng bên ngoài đã rất nhốn nháo…
Rất nhiều người sống sót thét chói tai khắp nơi bỏ chạy, mà phía sau thứ đuổi theo họ thực sự là cương thi!
Tô Ngự kinh hoàng hết sức, sao nơi này đột nhiên bị cương thi xâm nhập?
Nhưng Tô Ngự cẩn thận nhìn lại thì phát hiện những con cương thi đều có hơi quen mặt, hình như họ là người sống sót ở đây. Cậu đã cùng Lục Phó Hành kiểm kê số người ở đây trước đó, có khoảng 50 người sống sót. Tô Ngự nhớ một vài gương mặt, mà trong những cương thi đó có vài người mà cậu nhớ mặt.
Họ đã hoàn toàn biến đổi thành cương thi, trên người có nhiều lỗ máu thủng bị cắn xé. Nói cách khác, họ đã bị cắn từ một giờ trước, hoặc sớm hơn…
Vì sao người gác cửa không chạy vào cảnh báo lũ cương thi đã tới? Hay tất cả họ cũng đều bị cắn?
Tô Ngự vội vàng quay lại cầm dao và súng, khẩu súng do Thiệu Tĩnh Trì để lại cho cậu. Mặc dù Thiệu Tĩnh Trì đã dạy cậu vài lần nhưng kỹ thuật của cậu vẫn rất kém. Nhưng lần này họ phải ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, đổi người về sẽ mất thời gian, Thiệu Tĩnh Trì sợ xảy ra chuyện nên đã để lại súng cho cậu.
Tô Ngự cầm chắc vũ khí, đang nghĩ xem có nên đi ra ngoài không.
Cậu không biết Lục Phó Hành sắp xếp ai trở về, nhưng dù là ai thì có lẽ vẫn chưa về tới nơi. Tuy tình huống bên ngoài rất hỗn loạn, nhưng số lượng cương thi mà Tô Ngự nhìn thấy hiện tại cũng không nhiều lắm, chỉ có năm sáu con. Nếu bất cứ ai trong số họ quay lại thì những con cương thi này có thể bị giải quyết dễ như trở bàn tay.
Vì vậy chắc chắn họ vẫn chưa quay lại.
Tô Ngự không biết mình đã ngủ bao lâu, có lẽ chỉ một lát. Vậy Lục Phó Hành có thể vẫn còn đang trên đường đi…
Ngay lúc Tô Ngự đang sững người, cậu thấy lại có thêm một người bị cương thi tấn công, hai ba con khác lập tức nhào lên cắn nuốt, tiếng kêu thảm thiết vang vọng đêm khuya…
Tô Ngự cảm thấy cậu không thể ngồi chờ chết. Nếu cậu ở lại nơi này, cậu không rõ về Phó Niên Xuyên lắm, nhưng nếu Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch trở về nhất định họ sẽ tìm cậu trước. Nhưng khi đi họ cũng không biết cậu ở đâu, nhà trong nông trại rất nhiều mà còn nằm rải rác. Không nhất định họ sẽ tìm được cậu, đến lúc đó muốn tìm ra cậu cũng sẽ tốn rất nhiều thời gian, vả lại nếu số người lây nhiễm tăng lên, nơi này bị cương thi vây quanh thì tình hình của cậu sẽ trở nên càng tệ.
Chỉ là một vài cương thi mà thôi, Tô Ngự nghĩ.
Bên ngoài cũng có tiếng súng nổ, chứng tỏ có người khác đang chiến đấu.
Hiện giờ cậu đã có ít kinh nghiệm trong việc giết cương thi, sẽ không còn sợ hãi run tay run chân như ngày trước nữa.
Vậy nên Tô Ngự quyết định đi ra ngoài, cậu muốn đi tới cổng lớn, để cho người trở về có thể tìm được cậu ngay lập tức.
Cậu gài súng vào thắt lưng, cầm dao mở cửa, ló đầu ra quan sát. Cậu phát hiện ngoài cửa không có dấu vết cương thi, vậy có vẻ như cương thi đều tụ tập ở phía sau. Tô Ngự cẩn thận đi ra ngoài, cảnh giác bốn phía, chậm rãi đi về phía cổng…
Tô Ngự thấy hầu hết những người sống sót cũng chạy về hướng cổng. Cậu cho rằng điều này rất kỳ lạ, bởi vì dọc đường cậu càng đi ra xa thì càng thấy ít cương thi hơn, dường như những cương thi này đều ở phía sau vậy.
Làm sao có thể? Phía sau chỉ có núi non trùng điệp, lại có sông chắn đường, là tuyến phòng ngự rất tốt.
Cương thi hầu như không có chỉ số thông minh, không biết leo núi cũng không biết bơi lội, vậy nguồn cảm nhiễm là từ đâu ra?
Lúc này Tô Ngự nhìn thấy một cậu bé mười mấy tuổi đang đứng trên đường vừa khóc vừa gọi mẹ. Đã có một con cương thi thấy nhóc, đang lê chân về phía nhóc…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!