Thiệu Tĩnh Trì cũng không thực sự làm Tô Ngự. Sau khi bọn họ đến nhà ăn ăn trưa đơn giản thì Tô Ngự bị anh Trương gọi đi.
"Trong số những sống sót cậu dẫn về có hai người họ Quan và họ Thiệu ở cùng cậu phải không?" Anh Trường ngồi trên ghế văn phòng, hút thuốc hỏi.
"Vâng." Tô Ngự đáp.
"Năng lực của chúng thế nào."
"Tôi không rõ lắm." Tô Ngự nói dối. Mặc dù cậu có hơi lo lắng anh Trương có thể đã gọi mấy người sống sót khác đến để hỏi, nhưng hiện giờ cậu không muốn cho anh Trương biết thực lực chân chính của hai người này.
Anh Trương quan sát Tô Ngự, muốn nhìn ra điều gì đó tử vẻ mặt cậu. Nhưng Tô Ngự vẫn đứng đó với dáng vẻ ngoan ngoãn, biểu tình cũng không có gì kỳ lạ. Vì vậy gã nói: "Ở đây có tới trăm mồm há miệng chờ ăn, gần đây đồ ăn bị tiêu thụ rất nhanh chóng. Thế này đi, cậu quay về nói với bọn họ hai ngày nữa ra ngoài tìm đồ ăn về."
Vì sự bùng phát đột ngột của virus, Tô Ngự và những người khác sống ở phía Bắc thành phố rất gần nhà tù, nên mọi người đều mù quáng chạy trốn vào đây và chỉ mang theo vài thứ. Mà những quản tù biết chuyện vượt ngục mà chết kia cũng không hề chuẩn bị một chút vật tư nào. Vậy nên trong nhà tù không có bao nhiêu hàng tích trữ. Của cải hiện giờ đều là do anh Trương sai người ra ngoài tìm kiếm. Về cơ bản cứ cách vài ngày, anh Trương sẽ cho người ra ngoài tìm.
Nhưng mỗi lần đi tìm sẽ lại thiệt hại vài người, thậm chí còn toàn bộ đều không trở về. Tô Ngự biết anh Trương như vậy là muốn thăm dò thực lực của Thiệu Tĩnh Trì, Quan Nghiên Bạch. Làm một người nắm giữ toàn bộ quyền lực, gã không thể chấp nhận sự tồn tại của những người có khả năng cướp đi quyền của gã. Anh Trương có cảnh giác với Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch.
"Tôi biết rồi." Tô Ngự đáp lại rồi rời khỏi phòng anh Trương.
Khi cậu trở về phòng, vẫn không có ai ở đó. Cậu ngây ngốc trong phòng đến tầm hơn tám giờ tối, mới đợi được Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch trở về.
"Các anh đi đâu vậy?" Tô Ngự nghi hoặc hỏi.
Thiệu Tĩnh Trì ngồi xuống bên giường, kéo Tô Ngự lại gần và ôm trọn trong lồng ngực: "Không gặp một lúc đã nhớ tôi rồi?"
Tô Ngự phát hiện tóc Thiệu Tĩnh Trì có hơi ướt, trên người cũng có chút ẩm: "Anh đi tắm sao?"
Thiệu Tĩnh Trì trả lời: "Đúng vậy."
"Nhưng không phải cửa phòng tắm khóa sao?" Để ngăn ngừa bọn họ lén lẻn vào tắm, anh Trương đã khóa cửa phòng tắm công cộng vào những ngày không cho tắm rửa. Vì đó là cửa tù nên được làm bằng sắt rất dày và vững chắc.
Thiệu Tĩnh Trì: "Đá văng là được."
"??" Người bình thường đá thì sẽ không thể di chuyển được đi…
Thiệu Tĩnh Trì mặc kệ Tô Ngự kinh ngạc, ôm Tô Ngự sờ tới sờ lui: "Nào, cởi quần áo để ca ca yêu thương em."
Tô Ngự yếu ớt phản kháng: "Các anh… Các anh còn chưa ăn tối… Tôi đã lén giúp các anh lấy hai cái bánh bao hấp rồi giấu vào ngăn kéo rồi."
Món chính bữa tối hôm nay cũng là bánh bao chay, kèm theo một ít rau dưa. Sau thời gian ăn cơm thì sẽ không được cho thêm thức ăn nữa. Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch không đến nhà ăn nên Tô Ngự trộm cầm thêm một cái bánh bao. Sau đó cậu để lại bánh bao của mình cho bọn họ ăn.
Thiệu Tĩnh Trì đã cởi sạch quần áo của Tô Ngự, vươn đầu lưỡi liếm cổ cậu, thấp giọng nói: "Ăn rồi."
"Hả?"
Bọn họ ăn ở đâu? Rõ ràng là chưa từng đến nhà ăn, Tô Ngự đã ở nhà ăn cho tới khi dọn thức ăn đi thì mới rời khỏi đó.
Nhưng Tô Ngự không còn đầu óc để suy nghĩ này nọ nữa. Thiệu Tĩnh Trì đưa tay vào trong quần lót cậu, bắt lấy cậu nhỏ mềm mại kia của cậu rồi bắt đầu xoa nắn…
Cổ bị Thiệu Tĩnh Trì liếm đến nóng rực, Tô Ngự nửa đưa nửa đẩy nói: "A… Tôi… Tôi chưa tắm…"
Thiệu Tĩnh Trì khẽ cười: "Không sao, tôi không chê em."
"A… Ưm.. Tôi… Tôi sắp ra…"
Kỹ thuật tay của Thiệu Tĩnh Trì thậm chí còn cao siêu hơn cả quan hệ bằng miệng. Chưa sờ được bao lâu Tô Ngự đã run rẩy bắn ra…
Sau khi bắn xong đầu óc của Tô Ngự sẽ luôn mơ màng một hồi, bị Thiệu Tĩnh Trì đè ở trên giường, mở rộng hai chân ra. Cậu cảm giác được cây gậy khổng lồ nóng bỏng chậm rãi đâm vào…
Mỗi lần chạm vào điểm sướng, Tô Ngự luôn không khống chế được mà phát ra tiếng rên rỉ…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!