Sau khi Vương Cảnh Bân nhìn thấy Dương Khải, cảm xúc trở nên vô cùng kích động, cậu ta trừng mắt giận dữ, nghiến răng nghiến lợi hét lên: "Tao phải giết mày!! Tao phải giết mày!!"
Vừa dứt lời, đột nhiên cậu ta bò dậy từ trên giường giật lấy khẩu súng lục bên hông Lục Phó Hành, người đứng gần giường nhất, bắn "Đoàng đoàng đoàng" mấy phát vào Dương Khải, làm thủng mấy lỗ máu trên người gã.
Dương Khải trợn tròn mắt vẻ không thể tin được mà ngã xuống, co giật vài cái rồi nằm bất động, máu dần chảy ra từ dưới thân gã…
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, ngoại trừ Phó Niên Xuyên đang ấn gã nhanh chóng thả ra khi Vương Cảnh Bân bắn súng thì mấy người Tô Ngự bọn họ chưa kịp phản ứng lại.
Phó Niên Xuyên còn đang hú hồn: "Đậu má, tí thì bị ngộ sát."
Vương Cảnh Bân run rẩy cầm súng, giây tiếp theo đặt súng vào thái dương của mình…
Cậu ta muốn tự sát!
Ngay lúc cậu ta bóp cò, súng trong tay Vương Cảnh Bân bị Lục Phó Hành cướp lấy.
Do lực quán tính, Vương Cảnh Bân lảo đảo ngã xuống giường. Cậu ta nằm khóc thảm thiết, khóc như sụp đổ và lớn tiếng…
Cậu ta khóc một hồi lâu, đám người Tô Ngự đứng đó cũng không biết nên an ủi thế nào.
Tuy nhiên, Thiệu Tĩnh Trì thì đã nghe đến thấy phiền. Vốn hắn không phải dạng người có sự đồng cảm, mất kiên nhẫn nói: "Khóc đủ chưa? Cậu cũng không phải nữ, người cưỡng hiếp cậu đã bị cậu giết rồi, còn tự sát cái gì? Làm liệt nữ trong sạch à?"
*Chỉ người con gái thà chết để bảo vệ trinh tiết.
Vương Cảnh Bân ngước khuôn mặt đẫm lệ lên, giận dữ nhìn Thiệu Tĩnh Trì với đôi mắt đỏ hoe.
Thiệu Tĩnh Trì làm ngơ.
Trước kia khi ở nhà tù Tô Ngự cũng từng bị cưỡng hiếp, không chỉ một người. Khi ấy cậu chỉ mong những kẻ đã hiếp mình sớm chết đi, cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc tự sát. Bởi vì đối với cậu, mạng sống là điều quan trọng nhất.
Sau đó Thiệu Tĩnh Trì xuất hiện, những người hãm hiếp cậu đã bị hắn tống ra ngoài cho cương thi xơi. Lúc đó Tô Ngự cảm thấy thật sự sảng khoái.
Nhưng khả năng chịu đựng của mỗi người là khác nhau. Cậu cũng cảm thấy ghê tởm khi bị cưỡng bức, nhưng cậu sẽ ép mình phải chịu đựng. Còn Vương Cảnh Bân chắc hẳn không thể chấp nhận được, cho nên cậu ta mới làm ra hành động muốn tự sát.
Tô Ngự bước tới kéo kéo Thiệu Tĩnh Trì, ý nói hiện giờ hắn đừng nên nói những lời đó.
Thiệu Tĩnh Trì cúi đầu nhìn Tô Ngự, nghĩ đến việc Tô Ngự cũng từng bị cưỡng bức, hắn cầm đao đứng một bên ngậm miệng.
Sau đó, Tô Ngự mới biết nhóm Lục Phó Hành không định giết chết Dương Khải. Họ định đưa gã về tổng khu để nghiên cứu nguyên nhân cơ thể gã biến dị. Nhưng Dương Khải đã bị Vương Cảnh Bân giết nên vấn đề này cũng chỉ có thể từ bỏ.
"Thi thể thì sao đây? Tìm người khác đưa chúng ta tới nhà kho?" Phó Niên Xuyên đá đá Dương Khải đang nằm rạp dưới đất, gã đã hoàn toàn chết.
Lục Phó Hành: "Ném ra ngoài đi, lấy đồ về trước rồi kiểm kê người sống sót."
Bốn người họ muốn lấy đồ bị đánh cắp trước đó nên để lại Tô Ngự ở đây cùng Vương Cảnh Bân. Trạng thái Vương Cảnh Bân rất không tốt, cần có người trông cậu ta.
Tô Ngự đi theo họ ra cửa, khẽ nói: "Nếu cậu ấy lại muốn chết thì tôi sợ tôi không ngăn được…"
Mặc dù họ đã lấy hết súng và thứ sắc nhọn nhưng nếu Vương Cảnh Bân nghĩ quẩn rồi đâm đầu vào tường thì sao?
Thiệu Tĩnh Trì biếng nhác: "Nếu không ngăn được thì đừng ngăn."
"…"
Không biết vì sao, Tô Ngự cảm giác Thiệu Tĩnh Trì không thích Vương Cảnh Bân.
Lục Phó Hành: "Đừng lo lắng, cậu ở đây chờ chúng tôi trở về là được."
Tô Ngự đành gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!