Vị trí nhóm Tô Ngự đang ở bây giờ là một nhà ga xe lửa rộng hơn một nghìn mét vuông, là điểm trung tâm mà Lục Phó Hành xác định.
Lần này, họ đặt một loạt bom hẹn giờ trong phạm vi rất lớn, chỉ trong một trạm đã được chôn hơn chục quả bom. Không gian ở đây có thể chứa hàng trăm nghìn con cương thi, khi đó họ sẽ dùng ống mô phỏng thụt để dẫn cương thi tới rồi kíp nổ…
Bán kính lớn xung quanh nhà ga đều sẽ bị kích nổ, vì vậy hiện giờ nhà ga là nơi nguy hiểm nhất. Có điều lối thoát mà họ dự định trước nằm sau đường ray của nhà ga, vì vậy có thể rời khỏi nhà ga với tốc độ nhanh nhất.
Mà hiện tại, Tô Ngự đang ở đây cùng với Lục Phó Hành.
Vì mỗi lần Lục Phó Hành đều cần chịu trách nhiệm về hậu quả, phạm vi chôn bom lần này rất rộng, vừa phải giết cương thi vừa phải chạy bộ leo cầu thang, thể lực Tô Ngự thật sự không thể theo kịp. Cho dù được Thiệu Tĩnh Trì kéo đi nhưng cậu vẫn thở không ra hơi nện bước lảo đảo, vì vậy lúc sau Lục Phó Hành nói hắn đưa cậu đến nhà ga xe lửa chờ trước, phân công ba người họ đến nơi đặt bom.
Nhìn Tô Ngự hư thoát*, ba người họ cũng chỉ có đồng ý đề nghị này.
*Dương khí thoát hết ra ngoài.
Tô Ngự chỉ ở một mình với bất kỳ người nào trong ba số họ thì hai người còn lại đều không yên tâm. Ngoại trừ Lục Phó Hành, người đã bày tỏ rằng hắn không có hứng thú với nam thì họ lại không có đề phòng gì.
Vậy nên Tô Ngự bèn đi theo Lục Phó Hành tới nhà ga. Căn phòng nhỉ mà họ đang ở có lẽ là văn phòng nơi các nhân viên từng công tác. Họ có thể thấy tình hình trong đại sảnh và đường ray bên ngoài nhà ga. Trên đường ray còn hai chiếc tàu, phần đầu tàu đã chệch khỏi đường ray, hai chiếc tàu chắc chắn đã xảy ra va chạm. Phần đầu tàu và thân tàu bị đâm móp trực tiếp biến dạng. Một trong hai đoàn tàu đã bay thẳng xuống sân ga, phần sân ga bê tông trên cao cũng bị đập vỡ vụn, toàn bộ nền nứt toác.
Có thể hình dung hoàn cảnh lúc đó bi thảm đến mức nào…
Nếu không phải sân ga rất cao, dựa vào tốc độ của đoàn tàu xảy ra va chạm dữ dội như vậy, có lẽ đoàn tàu đã đâm thẳng vào nhà ga…
"Anh có nghĩ trong đoàn tàu sẽ toàn là cương thi không?" Tô Ngự chủ động tìm chuyện để nói.
Lục Phó Hành tuy không lạnh lùng khó gần như Quan Nghiên Bạch, nhưng cũng là người trầm mặc ít lời, vậy nên khi hắn ở cùng Tô Ngự cũng luôn không nói nhiều.
Không biết lúc trước có phải Lục Phó Hành ghét bỏ Tô Ngự đi quá chậm không mà sau đó trực tiếp bế cậu vào nhà ga xe lửa.
Đúng, bế công chúa!
Điều này làm gương mặt Tô Ngự đỏ bừng bừng, bây giờ cậu không còn mặt mũi nào để nhìn thẳng Lục Phó Hành nữa…
Hơn nữa từ trước đến nay hai người đều yên lặng chờ đợi, Tô Ngự cảm thấy hơi xấu hổ nên mới chủ động bắt chuyện.
"Có thể."
Nghe thấy giọng nói trầm ấm hồn hậu của Lục Phó Hành, Tô Ngự lại bất giác đỏ mặt, không biết nên nói gì tiếp nữa.
Bầu không khí lại trở nên gượng gạo…
"Mắt của cậu lành hẳn rồi chứ?"
Ngay khi Tô Ngự đang suy nghĩ nên tán gẫu về chủ đề gì thì đột nhiên nghe thấy Lục Phó Hành hỏi mình.
"A… Ừm ừm, lành rồi, hiện giờ không còn khó chịu nữa."
Hai ngày trước đó mắt cậu sưng tấy, mi mắt Tô Ngự luôn rất khó chịu, khiến cậu thỉnh thoảng sẽ rên rỉ trong lúc ngủ. Bởi vì có một đêm ngủ trong xe, cậu cho rằng có lẽ Lục Phó Hành đã nghe thấy nên mới hỏi…
"Cậu khóc như vậy không phải vì gặp ác mộng đúng không?"
Mặc dù Lục Phó Hành hỏi cậu, nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn.
Tô Ngự ngẩn ra một chút, thật ra cái lý do kia của cậu đúng là rất nát, cậu cũng không ngờ Quan Nghiên Bạch và Thiệu Tĩnh Trì sẽ tin như vậy.
Cậu rủ mắt ngập ngừng nói: "Ừm… Đúng là không phải vì thế…"
"Là bởi vì sao?" Lục Phó Hành hỏi.
Bởi vì Tô Ngự biết mình chỉ là bạn tình của Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch, mà Phó Niên Xuyên thường tỏ ra có ý với cậu cũng chỉ là có hứng thú với thể xác của cậu, vì vậy cậu mới không thể ngừng khóc thảm thiết như vậy. Chỉ là nguyên nhân này cậu làm thế nào cũng không thể nói nên lời…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!