Chương 42: Mỹ nam hí thủy*

*Mỹ nam nô đùa trong nước

Thiệu Tĩnh Trì chạy xe đến ngoại ô, xe căn cứ đậu trên bãi cỏ thoáng, phía trước có một dòng suối nhỏ chảy chậm…

Nếu là người thường, khẳng định sẽ không chọn nơi thoáng đãng, bởi nếu như bị cương thi vây công thì rất khó chạy thoát.

Nhưng bốn người Thiệu Tĩnh Trì không phải người thường, hắn chẳng những đậu xe ở đây một cách đầy bất cẩn, còn nói lười đi tiếp cho nên buổi tối ngủ ở đây luôn.

Thiệu Tĩnh Trì xuống xe thì bắt đầu cởi quần áo, không chút kiêng kị cởi sạch đồ, lộ ra một thân đầy cơ bắp.

Hắn ném quần áo dưới chân Tô Ngự, cười nói: "Gà con, giúp ca ca giặt quần áo nào."

Trước kia quần áo bẩn thì họ đều vứt thẳng tay, nhưng giờ bốn người họ mỗi người chỉ có bốn bộ quân phục, ném đi thì không còn gì nữa.

Thiệu Tĩnh Trì đã xuống nước, con suối này không sâu, chỉ tới thắt lưng hắn. Lúc đầu hắn còn tạt nước lên người, nhưng có lẽ thấy không đủ nên lao cả người vào trong nước luôn…

Quan Nghiên Bạch bước đến cạnh Tô Ngự.

Tô Ngự đang giúp Thiệu Tĩnh Trì giặt quần áo, ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện Quan Nghiên Bạch cũng đang cúi đầu nhìn cậu.

Tô Ngự nhìn hắn trong chốc lát, hiểu được ý của hắn, chủ động nói: "Để tôi giúp anh giặt nhé."

Tuy gương mặt của Quan Nghiên Bạch vẫn không cảm xúc, nhưng Tô Ngự vẫn cảm giác được ánh mắt nhìn cậu nhu hòa đi rất nhiều.

Quan Nghiên Bạch bắt đầu cởi quần áo, sau đó đưa từng cái một cho Tô Ngự. Hắn cũng trực tiếp cởi hết, quần lót cũng không mặc.

Mà khi Tô Ngự nhận quần áo hắn đưa, góc độ cũng nằm đúng ngay dưới háng Quan Nghiên Bạch, khiến Tô Ngự không biết phải nhìn vào đâu.

"Có vợ tốt thật đấy, khiến người ta ước ao mà." Phó Niên Xuyên từ phía sau đi tới, ngồi xổm cạnh Tô Ngự, nhìn cậu nói: "Có thể cũng giúp tôi giặt được không?"

Tô Ngự cảm thấy dù sao đều là giặt, giặt thêm một bộ hay ít một bộ cũng không khác gì nên cậu nói có thể.

Phó Niên Xuyên đứng dậy mỉm cười: "Tốt quá, nếu làm tròn thì cũng coi như tôi có vợ rồi."

Tô Ngự cảm thấy gần đây Phó Niên Xuyên luôn thích ăn đậu hũ của cậu, thật sự không đoán được hắn đang nghĩ gì.

Lúc này cậu nghe thấy giọng Vương Cảnh Bân bên cạnh:

"… Em giúp anh giặt nhé."

Tô Ngự đoán chắc là cậu ta nói với Lục Phó Hành, không khỏi quay đầu sang nhìn, nhưng tình cờ bắt gặp ánh mắt Lục Phó Hành. Cậu có cảm giác như mình đang nhìn trộm và bị bắt gặp nên vội quay đầu về.

Tô Ngự phát hiện gần đây cậu luôn đụng phải ánh mắt Lục Phó Hành khi nhìn hắn… Cậu thật sự không dám nghĩ Lục Phó Hành luôn nhìn cậu cho nên mới có thể thường xuyên đối mắt như vậy, thật sự là quá tự luyến.

"Không cần, tôi tự giặt."

Tô Ngự nghe thấy Lục Phó Hành trả lời, sau đó cậu liền thấy Lục Phó Hành không cởi quần áo mà đi thẳng xuống nước.

Phó Niên Xuyên không thích nước nên không bơi ra giữa dòng như ba người kia, hắn xuống dòng suối ngay cạnh Tô Ngự, dùng khăn lau cơ thể.

So với ba người còn lại, dáng người hắn gầy hơn một chút, thuộc loại tráng kiện. Phó Niên Xuyên không cởi quần lót, sau khi quần lót ướt nhẹp thì dính chặt vào người hắn, lộ ra hình dáng của vật giữa chân kia một cách rõ ràng.

Đôi khi cảm giác như ẩn như hiện này còn gợi cảm hơn là để lộ hẳn ra, vô cùng kích thích thị giác.

Nơi xa, Lục Phó Hành đã cởi bỏ áo trên, nước da màu đồng tương xứng với một thân cơ bắp, tràn ngập cảm giác cấm dục. Hắn cong eo giặt áo trên, sau đó trực tiếp tát nước lên người…

Dòng suối lấp lánh, ánh trăng chiếu vào cơ thể bốn người họ, cho phép Tô Ngự thấy dáng người rõ ràng trước mắt. Nhìn hình ảnh làm người thèm nhỏ dãi này, nhịp tim của Tô Ngự đập nhanh hơn.

Dù sao cậu là một người đồng tính chỉ yêu đàn ông. Hiện giờ trước mặt xuất hiện bốn người đàn ông dung mạo tuấn mỹ như vậy, thân hình lại cũng đẹp đến thế, trước mặt cậu gần như đứng trần nửa người, sũng nước, tắm tráng, với cậu mà nói thật sự quá là kích thích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!