Chương 38: Ghen

Phó Niên Xuyên hỏi: "Cậu ta bị bệnh gì? Chúng tôi chỉ có thuốc hạ sốt."

Ngoại trừ Tô Ngự, bốn người họ về cơ bản sẽ không bị bệnh nhờ thuốc II nên cũng không cần mang thuốc, mà Tô Ngự chính là thể chất không dễ có bệnh. Lần này vì vết thương cậu chưa lành hẳn nên mới mang theo để phòng ngừa.

Vương Tĩnh vội nói: "Thuốc hạ sốt cũng được. Thà uống ít thuốc hạ sốt còn hơn không. Nó chỉ bị cảm bình thường thôi, nhưng bẩm sinh thể chất kém nên bị bệnh thì sẽ rất khó khỏi."

"Được, vậy tôi ra xe lấy." Phó Niên Xuyên nói xong thì ra ngoài.

Lý Triển Bằng nhìn họ hỏi: "Vậy các cậu… lúc nào thì đưa chúng tôi rời đi?"

Lục Phó Hành nhíu mày: "Bây giờ chưa được. Phải đợi chúng tôi giết sạch cương thi trong thành phố này mới có thể thông báo đội cứu viện tới đón mọi người đi."

"Vậy à." Lý Triển Bàng gật đầu thông hiểu.

Vốn lúc đến đây cũng đã gần tối, họ định tìm một điểm dừng chân trong thành phố này. Hiện tại gặp nhóm Lý Triển Bằng nên quyết định ở nhờ nhà dân của họ luôn.

Phó Niên Xuyên mang thuốc vào đưa cho Vương Tĩnh.

Vương Tĩnh rất biết ơn, không ngừng nói cảm ơn.

Phó Niên Xuyên xua tay nói không cần phải khách sáo như vậy.

Biết rằng năm người họ muốn ở tạm nơi này trước, Lý Triển Bằng sẵn sàng đồng ý. Nhưng có hơi khó xử vì ngôi nhà này cũng không lớn, chỉ có ba phòng. Lý Triển Bằng nói gia đình anh ta ngủ phòng nhỏ, gia đình Vương Hưng Bình cũng yên ổn ở phòng ngủ phụ, đành để năm người Tô Ngự nằm chen chúc một chút trong phòng ngủ chính.

Thiệu Tĩnh Trì tranh trước: "Tôi phải ngủ trên giường."

Hắn không thích ngủ mà phải chịu nhịn, để rồi ngày hôm sau sẽ cảm thấy cả người khó chịu, tâm trạng cũng sẽ tệ đi. Vì vậy hắn đã nói trước với nhóm Lục Phó Hành, mỗi đêm cần tìm nơi có giường để ngủ, trừ khi họ đến nơi hoang vu hẻo lánh, nếu không hắn từ chối ngủ trong xe căn cứ.

Phó Niên Xuyên nói: "Tôi không quan trọng, ngủ trên ghế sô pha dưới nhà cũng được."

Lục Phó Hành nói với Phó Niên Xuyên: "Tôi canh nửa đêm đầu, nửa đêm về sáng cậu đổi với tôi."

Phó Niên Xuyên gật đầu.

Quan Nghiên Bạch chạm Tô Ngự: "Chúng ta ngủ trên xe."

Tô Ngự muốn nói cậu thế nào cũng được, dù sao hiện tại xe căn cứ đã lớn hơn, giường nhỏ bên trong cũng lớn hơn so với chiếc xe lần trước.

Thiệu Tĩnh Trì đang dựa gần Tô Ngự, đương nhiên hắn có thể nghe thấy lời Quan Nghiên Bạch nói, hắn ôm Tô Ngự: "Không được, gà con phải ngủ cùng tôi."

Quan Nghiên Bạch cười lạnh: "Tôi ngại ba người chen chúc trên một giường."

Thiệu Tĩnh Trì nghiến răng: "Tôi không ngại."

Giọng nói của hai người không giảm tiếng, vậy nên những người khác đều có thể nghe thấy đối thoại giữa bọn họ.

Tô Ngự chỉ có thể đứng đó cười xấu hổ…

Vương Cảnh Bân trong góc cũng quay đầu nhìn bọn họ.

Sắc mặt Vương Cảnh Bân hơi nhợt nhạt, có thể là do đang có bệnh, nhưng nó không ảnh hưởng chút nào đến vẻ ngoài xin đẹp của cậu ta, mà lại càng tăng thêm vẻ đẹp vì bệnh tật.

Ngoài Vương Cảnh Bân, hai vợ chồng kia cũng đang nhìn ba người họ. Có lẽ đang nghĩ về mối quan hệ giữa ba người Tô Ngự, Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch. Dù sao cuộc tranh cãi giữa hai người về việc muốn ngủ cùng cậu quả thực có hơi mập mờ…

Nhóm Lý Triển Bằng không còn bao nhiêu thứ để ăn, vốn dĩ Lý Triển Bằng ra ngoài tìm sữa bột cũng là vì muốn tìm chút đồ ăn. Nhưng sau vì tiếng gầm của xe căn cứ thu hút đám cương thi nên anh ta đành phải trốn, không còn cơ hội tìm đồ ăn.

Vậy nên khi ăn bữa tối, Lục Phó Hành đã lấy thịt hộp và mì gói trên xe căn cứ.

Trong số đồ ăn mà họ mang lần này, mì gói là nhiều nhất, với nhiều hương vị khác nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!