Chương 37: Nhìn nhầm

Xe căn cứ lao vào đường cao tốc…

Tô Ngự hỏi: "Chúng ta đi đường cao tốc sao?"

"Có thể sẽ có chướng ngại vật gì không thể lái qua không…"

Dù sao thời điểm virus bùng nổ, lựa chọn đầu tiên khi mọi người điên cuồng chạy trốn là đường cao tốc. Nhưng trên đường đi cũng có rất nhiều người cảm nhiễm biến thành cương thi, Tô Ngự đoán chắc hẳn sẽ có rất nhiều xe đổ nát trên đường…

Phó Niên Xuyên mỉm cười: "Không sao đâu, hiện giờ có thể thoải mái lái trên đường cao tốc rồi. Có thể lùi, có thể quay đầu, còn có thể đi ngược chiều đó ~"

Tô Ngự cảm thấy cậu lo lắng việc này cũng thừa, Quan Nghiên Bạch và Phó Niên Xuyên chắc chắn đã nghĩ trước tuyến đường đi rồi.

Đi trên đường cao tốc mấy giờ đồng hồ đều thuận lợi, thỉnh thoảng có vài chiếc xe rải rác đều bị xe căn cứ đẩy đi, đám cương thi lang thang đều bị nhóm Lục Phó Hành bắn chết.

Cho đến khi họ gặp phải một vết nứt rất lớn, không biết nguyên nhân do đâu, nhưng vì vết nứt này nên không thể lái xe qua được.

Bốn người trên xe không hẹn mà đồng loạt nhìn Phó Niên Xuyên.

"Nhìn tôi làm gì?" Phó Niên Xuyên bất lực: "Đây cũng không phải do tôi làm nổ, chúng ta cũng không lái đường cao tốc kia."

Tô Ngự ho một tiếng: "Theo bản năng nên…"

Lục Phó Hành: "Xem ra khi cậu xây lại đường cao tốc sẽ gặp lại người quen."

Phó Niên Xuyên: "…"

Cuối cùng họ đành quay lại, ra khỏi đường cao tốc từ lối ra gần nhất.

Họ chỉ có thể chọn con đường quốc lộ…

Đi đường quốc lộ sẽ chậm hơn. Nếu đi đường cao tốc suôn sẻ thì họ có thể đến tỉnh J trong khoảng hai ngày. Nhưng nếu đi đường quốc lộ thì sẽ có nhiều trường hợp khẩn cấp, có lẽ phải mất đến năm sáu ngày, bảy tám ngày cũng có thể…

Ví như hiện tại, bọn họ vì phải đi qua một con đường nội thành mà bị đàn cương thi vây quanh…

Thiệu Tĩnh Trì cùng Lục Phó Hành và Phó Niên Xuyên xuống xe giết cương thi, Quan Nghiên Bạch và Tô Ngự ở lại xe căn cứ.

Tô Ngự đi qua cửa nhỏ xe căn cứ ngồi lên ghế phụ, cậu nhìn ba người ngoài xe dễ dàng giết lũ cương thi, nói: "Làm vậy thật sự có thể giết hết sạch cương thi sao?"

Cho dù bốn người họ rất mạnh, nhưng khi phải đối mặt với hàng trăm hàng vạn cương đàn cương thi, chắc chắn cũng sẽ có lúc gặp phải nguy hiểm.

Cậu không biết khi nào loại ngày tháng như này sẽ kết thúc, những người còn sống đều chờ mong tận thế sớm qua đi, có thể có được một tương lai an ổn.

"Rất khó." Quan Nghiên Bạch hờ hững trả lời.

"Vậy vì sao…" Còn để bọn họ ra ngoài mạo hiểm liều mạng như vậy?

"Bởi vì giết một con sẽ ít đi một con, cho nên phải giết." Quan Nghiên Bạch tựa hồ biết Tô Ngự định hỏi gì, không đợi cậu nói xong đã trả lời.

Tô Ngự nhìn chằm chằm vào máy dò sự sống càng ngày càng ít màu xanh lá hình người, ngẩng đầu cười nhẹ với Quan Nghiên Bạch: "Đúng nhỉ, cảm giác có các anh là có thể thật sự an tâm."

Quan Nghiên Bạch ngẩn ra một giây, hắn muốn ấn Tô Ngự vào lòng mình hôn một chút.

Mà ngay khi hắn chuẩn bị hành động, Tô Ngự chỉ vào màu đỏ hình người trên máy dò: "Hình như ở đây có người sống…"

Nghe họ nói máy dò này là kiểu mới nhất do tổng khu nghiên cứu phát minh. Nó không chỉ có thể phát hiện vật sống trong phạm vi một kilomet xung quanh mà còn có thể phân biệt được cương thi trong phạm vi đó.

Trước khi bọn họ tiến vào thành phố này, họ không phát hiện bất kỳ vật sống nào, chỉ có cương thi. Nói cách khác, người này vừa mới chạy vào trong phạm vi phát hiện của máy dò…

"Chắc hẳn là người nhỉ?" Tô Ngự nghi ngờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!