Người sống sót kinh hãi: "Tôi… Làm sao tôi biết được đó thật sự là các anh!"
Cùng lúc đó, Quan Nghiên Bạch, Phó Niên Xuyên và Lục Phó Hành đều chạy vào.
"Đóng cửa!" Lục Phó Hành hô.
Người sống sót đẩy Tô Ngự đang đứng trước ổ khóa mật mã, gã luống cuống tay chân ấn đóng cửa vào. Nhưng có quá nhiều cương thi đuổi lên, gã mới vừa ấn nút thì đã có bảy tám con cương thi xông vào.
Gã là người gần cửa nhất, muốn chạy trốn cũng không kịp, bị một con cương thi bắt lấy rồi cắn vào cánh tay…
"A a a!!!" Gã dùng tay kia cố gắng đẩy cương thi ra, nhưng vô ích.
Gã vùng vẫy điên cuồng để trốn thoát, nhưng một con cương thi khác đã tóm lấy và cắn vào cổ gã…
Cánh cửa đã tự động đóng lại, một con khác muốn lao vào trực tiếp bị cánh cửa nghiền nát làm đôi…
"Sao lại thế này?" Quan Nghiên Bạch cúi đầu nhìn Tô Ngự ngồi dưới đất, lạnh lùng hỏi.
Thiệu Tĩnh Trì không nói gì, mà chỉ liếc người sống sót, Quan Nghiên Bạch gần như đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Thời điểm lũ cương thi lao tới, Lục Phó Hành nhanh chóng giơ súng bắn tất cả những con cương thi lọt vào. Nhưng khi bắn hai con đang cắn người sống sót kia, tốc độ của hắn đã chậm đi vài giây.
Không ai chú ý tới điều này…
Người sống sót bị cắn đẫm máu nằm chật vật trên đất ôm chặt vết thương, kêu thảm lăn lộn.
"Cứu tôi, tôi không muốn biến thành cương thi! Cứu tôi với!" Người nọ van xin bọn họ.
Thiệu Tĩnh Trì nhặt khẩu súng bị ném ở bên, cười lạnh: "Được, không thành vấn đề."
Hắn đứng dậy đến trước mặt người nọ, dí súng vào trán gã.
"Không không, đừng giết tôi!! Đừng giết tôi!! Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết!" Gã lắc đầu tuyệt vọng, nhưng vì mất máu quá nhiều nên gã đã không còn sức để chạy trốn.
Thiệu Tĩnh Trì bóp cò không thương tiếc. "Đoàng" một tiếng, một lỗ máu xuất hiện trên trán của người nọ…
Gã trợn tròn hai mắt, ngã ra sau với biểu tình hoảng sợ.
"Anh! Sao anh có thể làm như thế! Anh ta còn chưa biến thành cương thi, anh làm thế là giết người!" Một người sống sót khác tức giận hét lên với Thiệu Tĩnh Trì.
Thiệu Tĩnh Trì giương mắt âm lệ nhìn anh ta, lộ ra nụ cười hờ hững, chậm rãi nói: "Giết người thì làm sao? Hôm nay gã không thể sống sót rời khỏi nơi này."
* Âm lệ (): âm là nham hiểm, lệ là tàn bạo.
"!!" Người kia bị ánh mắt Thiệu Tĩnh Trì dọa sợ, không dám nói tiếp nữa.
Phó Niên Xuyên chọn một chiếc máy bay quân sự gần đó ngồi vào chỗ của phi công, mở cửa hét lên với họ: "Mẹ nó đừng có lắm lời nữa, mau lên máy bay, cửa kia không chịu đựng được lâu đâu."
Ba người sống sót còn lại chạy nhanh vào máy bay.
Quan Nghiên Bạch bế Tô Ngự lên, cùng với Thiệu Tĩnh Trì, ba người họ cũng lên máy bay.
Tần Học theo sau họ, Lục Phó Hành lên cuối cùng.
Máy bay quân sự khác với máy bay dân dụng, ghế ngồi xếp theo chiều ngang đặt hai bên. Sau khi Quan Nghiên Bạch đặt Tô Ngự xuống, hắn nhẹ nhàng thắt dây an toàn giúp cậu, hỏi: "Đau không? Có thể chịu được không?"
Tô Ngự gật đầu: "Giờ chúng ta đi luôn sao? Mặc kệ những thể biến dị với cương thi à?"
Không phải Lục Phó Hành nói nhất định phải dọn sạch những thứ đó rồi mới có thể rời đi sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!