Quan Nghiên Bạch bình thản đứng đó.
Thiệu Tĩnh Trì một tay ôm Tô Ngự vào lòng như một chú chó đang bảo vệ thức ăn của nó.
Quan Nghiên Bạch cười lạnh: "Husky quả thực không có chỉ số thông minh."
"Mẹ nó!" Thiệu Tĩnh Trì tức giận, nhưng trước khi hắn kịp nói xong thì đã bị Quan Nghiên Bạch cắt lời:
"Không có chìa khóa, tôi lái xe này đi được à?"
Đây là xe căn cứ của quân đội, không có chìa khóa đừng nói đến việc khởi động nó, ngay cả mở cửa xe cũng không được. Chống đạn và phòng trộm được làm vô cùng tốt.
Thiệu Tĩnh Trì ngẩn người, sau đó mới nhận ra Quan Nghiên Bạch nói đúng, có chút khó chịu: "Vậy cậu hỏi gà con đi theo cậu không làm cái gì?"
Quan Nghiên Bạch nhìn chằm chằm Tô Ngự với ánh mắt sâu thẳm: "Vậy cậu phải hỏi em ấy."
"Có ý gì? Em có tâm tư gì?" Thiệu Tĩnh Trì cúi đầu nhìn Tô Ngự trong vòng tay mình.
Lần này đến lượt Tô Ngự ngẩn người, cậu có chút kinh hãi. Quan Nghiên Bạch nhìn ra cậu có suy nghĩ muốn chạy trốn sao? Đúng là cậu đã sinh ra ý nghĩ này, Lục Phó Hành và Phó Niên Xuyên chắc chắn là quân cứu hộ do quốc gia cử đến. Cậu có thể nhờ Lục Phó Hành bọn họ dẫn đến khu an toàn, cậu không còn phải dựa vào Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch nữa.
"Tôi…"
"Em sợ tôi." Quan Nghiên Bạch nắm cằm Tô Ngự bắt cậu ngẩng đầu lên, nói một cách khẳng định với vẻ mặt không cảm xúc.
"Tôi không có…" Tô Ngự lảng tránh ánh mắt của Quan Nghiên Bạch.
Đương nhiên cậu không nói thật. Làm sao cậu có thể không sợ, cậu sợ chết đi được! Tô Ngự sợ rằng một ngày nào đó bọn họ nhìn cậu không vừa mắt sẽ giết cậu không chút thương tiếc nào! Vậy còn không bằng tìm một cơ hội để rời khỏi bọn họ.
"Em không muốn ở cùng với tên mặt liệt kia? Tuyệt thật đấy." Thiệu Tĩnh Trì rất hứng khởi.
Quan Nghiên Bạch nhăn đôi lông mày sắc nét, trên khuôn mặt vô cảm hiện lên một tia hoang mang hiếm thấy: "Vì sao? Cậu ta cũng giết không ít người, vì sao em không sợ cậu ta?"
"Cậu ta" trong lời nói của Quan Nghiên Bạch chính là Thiệu Tĩnh Trì.
Thiệu Tĩnh Trì nhún vai: "Nhưng tôi đâu có đích thân ra tay, toàn là ném cho bọn cương thi thôi. Hơn nữa, em ấy cảm ơn tôi còn không kịp, sao có thể sợ tôi được? Những người này đã bắt nạt em ấy, chính em ấy cũng ước bọn họ đều chết đi."
Những người Thiệu Tĩnh Trì giết lúc trước là những kẻ đã từng bắt nạt Tô Ngự. Tô Ngự cũng không phải thánh nhân, khi những người đó chết đi cậu cũng không cảm thấy gì cả, chỉ cảm thấy như trút được gánh nặng, thậm chí còn có chút vui mừng.
Thiệu Tĩnh Trì nói không sai, thời điểm Tô Ngự bị bọn họ thô bạo đè dưới thân, cậu thực sự ước bọn họ sớm chết đi.
Nhưng người Quan Nghiên Bạch giết là vị hôn thê của hắn. Vị hôn thê mà hắn đã hao hết tâm tư để tìm kiếm, nhưng lại không hề do dự, lạnh nhạt vô tình, thậm chí còn đặc biệt mang về nhà đưa vào trong miệng người nhà đã biến thành cương thi của hắn…
"Không phải cô ta cũng bắt nạt em sao?" Vẻ mặt của Quan Nghiên Bạch còn có chút vô tội: "Tôi giết cô ta, không chỉ vì gia đình, mà còn vì em."
Bởi vì cậu?!
Đôi mi dài như lông vũ của Quan Nghiên Bạch rủ xuống, trong con ngươi đen nhánh có hình bóng Tô Ngự mang theo vẻ kinh ngạc…
Hạ Thư Điềm luôn chế giễu mỉa mai Tô Ngự suốt quãng đường, Quan Nghiên Bạch chưa bao giờ tỏ ra lập trường. Lúc đó cậu nghĩ Quan Nghiên Bạch hướng về phía Hạ Thư Điềm, mà sau khi Hạ Thư Điềm bị Quan Nghiên Bạch giết chết thì Tô Ngự lại cảm thấy Quan Nghiên Bạch không hề để ý đến cậu một chút nào hết. Nhưng hiện giờ Tô Ngự thực sự không thể hiểu được ý của Quan Nghiên Bạch, như thể cậu cũng rất quan trọng vậy.
"Tôi không sợ anh." Tô Ngự khẽ trả lời "Chỉ là tôi hơi bị dọa chút thôi."
Đây là Quan Nghiên Bạch, người đàn ông cậu đã thích từ cái nhìn đầu tiên, kiêu ngạo lãnh đạm, anh tuấn phi thường. Cậu đã từng nghĩ người đàn ông này sẽ không thèm liếc cậu dù chỉ một cái. Lúc trước lên giường cùng cậu cũng khiến cậu kích động muốn chết. Thế nhưng cậu lại có thể nghe thấy Quan Nghiên Bạch nói với cậu, hắn giết Hạ Thư Điềm một nửa là vì Hạ Thư Điềm bắt nạt cậu, giống như một lời thổ lộ vậy.
Tô Ngự mặt đỏ tai hồng, tim đập loạn xạ, hoàn toàn không nhớ nổi đến những vấn đề mà mình lo lắng sợ hãi trước đây.
Quan Nghiên Bạch nghe được Tô Ngự nói, lộ ra một nụ cười nhạt.
"Mấy người mẹ nó coi tôi thành người trong suốt à?" Thiệu Tĩnh Trì bất mãn nói, thấy Tô Ngự trong lòng mình lại giống một người vợ nhỏ e thẹn khiến hắn chỉ muốn ấn cậu xuống đất chịch cậu đến ngất đi thì mới thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!