"Đi xem xem."
Thiệu Tĩnh Trì cảm thấy hứng thú.
Mặc dù Quan Nghiên Bạch không nói, nhưng hắn đã bẻ lái, quay đầu lái xe về phía vụ nổ…
Tô Ngự không ngờ bọn họ cũng sẽ cảm thấy hứng thú với chuyện này.
Cậu cũng muốn đi xem, nếu thật sự là quân đội, có thể là lực lượng tìm kiếm cứu nạn do nhà nước cử tới. Như vậy có lẽ sẽ có thể đưa bọn họ đến khu an toàn.
Xe chưa kịp đi đến khu vực nổ thì đã bị vây chặn bởi đàn cương thi…
Mà nơi xảy ra vụ nổ cách đó không xa càng bị mật độ cương thi dày đặc bao vây, có lẽ là bị thu hút bởi âm thanh của vụ nổ…
Vụ nổ ban đầu hẳn là đã phát ra từ tòa nhà lớn nhất ở chính giữa, tòa nhà đã bị nổ tung thành nhiều mảnh, kính vỡ, tường nát. Ngọn lửa bùng lên dữ dội từ bên trong thiêu rụi các tòa nhà xung quanh và những con cương thi ở gần…
Tô Ngự bọn họ vẫn còn cách đó một quãng đường dài, nhưng thật sự có quá nhiều cương thi ở đây, xe của họ rất nhanh đã bị vây quanh, một đàn cương thi gầm thét giương nanh múa vuốt bên ngoài xe, lao đập vào xe…
Lúc này xa xa lại truyền đến một tiếng nổ lớn, ánh lửa ngút trời, mặt đất rung chuyển kịch liệt, hàng ngàn cương thi trực tiếp nổ tung tại chỗ, bị nổ tan thành từng mảnh thịt vụn, từng miếng thịt rơi đầy xuống đất…
Chiếc xe cũng suýt bị lật đổ bởi làn sóng của vụ nổ…
Thiệu Tĩnh Trì hào hứng nói: "Thật mẹ nó kích thích."
Quan Nghiên Bạch cầm một khẩu súng máy nói với Tô Ngự: "Cậu lên lái xe." Sau đó hắn mở và đá vài con cương thi ngoài cửa, vừa nhảy xuống đã là một màn xả súng…
Thiệu Tĩnh Trì nhét khảm đao sau lưng, cầm súng trường nhảy xuống xe.
Tô Ngự vội vàng leo từ ghế sau lên ghế lái, sau đó cố gắng theo sát khoảng trống mà Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch tạo ra. Nhưng có quá nhiều cương thi, xe di chuyển cũng rất chậm…
Lúc này Tô Ngự nghe thấy hàng loạt tiếng súng liên tiếp trong đám cương thi ở gần khu vực nổ, tựa như có người đang điên cuồng giết chết cương thi ở nơi đó…
Rồi cậu nhìn thấy hai người lao ra khỏi biển khói lửa, là hai người đàn ông rất cao lớn, mặc bộ quân phục màu đen của lực lượng đặc chủng. Tay hai người đều cầm súng bắn về phía những cương thi đuổi theo bọn họ, sau đó chạy về phía Tô Ngự bọn họ.
"Hình như có người." Tô Ngự hét lên với Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch ở bên ngoài.
Đương nhiên Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch cũng thấy.
Thiệu Tĩnh Trì nhắm thẳng vào đầu con cương thi đang lao về phía mình, không mặn không nhạt nói: "Nhìn giống người sống."
Nói thừa, chắc chắn là người sống rồi. Tất nhiên loại châm chọc này Tô Ngự sẽ chỉ nói ở trong lòng.
Đánh giá từ tốc độ chạy của hai người, thể chất mạnh mẽ có lực, phối hợp ăn ý giữa hai người họ trong đám cương thi thì họ không những là người sống, mà còn là những quân nhân được huấn luyện bài bản.
Điều khiến Tô Ngự ngạc nhiên là tài bắn súng của hai người này cũng vô cùng chính xác đến đáng sợ, ngay cả khi họ đang chạy mà vẫn có thể bắn trúng đầu những cương thi đang đuổi theo mình…
Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch bắn quét các cương thi quanh xe, trong khi hai người kia bắn các cương thi ở phía trước và phía sau. Dần dần những cương thi ở giữa bốn người họ đều bị bắn sạch dưới kỹ thuật bắn chuẩn xác của họ, một con đường được mở ra…
Hai người kia lao ra khỏi đám cương thi, nhanh chóng chạy đến chỗ đám Tô Ngự, một người đàn ông trong đó lập tức mở cửa ghế phụ nhảy lên, dùng giọng nói trầm thấp uy lực nói: "Đi mau, nơi này còn bom sắp nổ rồi."
Quan Nghiên Bạch và Thiệu Tĩnh Trì cũng nhanh chóng ngồi vào ghế sau sau khi thu dọn vài con cương thi nhào đến, người đàn ông còn lại cũng bắn quét vài phát rồi chen vào ghế sau.
Tô Ngự vội bẻ lái quay đầu, tiện đà đạp ga, trực tiếp hất văng mấy con cương thi chặn đường phía sau, phóng nhanh rời đi…
Một ít cương thi gào rống đuổi theo xe đều bị bọn họ bắn nổ đầu chết…
Ngay sau đó phía sau lưng truyền đến tiếng nổ ầm dữ dội "rầm rầm", các tòa nhà chung quanh nổ tung và sụp đổ, bức tường đổ đè xuống tất cả những cương thi chưa chết ở đó, mặt đất rung chuyển mạnh mẽ, ngọn lửa phập phùng bùng lên. Một quả bom gần như phát nổ ngay phía sau chiếc xe, xe trực tiếp bị làn sóng không khí lật tung và trượt xuống phía dưới…
Cú va chạm kịch liệt khiến đôi mắt Tô Ngự tối sầm lại, suýt chút nữa thì đã ngất đi…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!