Tô Ngự có cảm giác như mình bị bắt gian, nhất thời không nói nên lời.
Thiệu Tĩnh Trì cũng không cố ý hạ giọng khi nói điều này, vậy nên Quan Nghiên Bạch bọn họ phía trước chắc chắn đã nghe thấy.
Hạ Thư Điềm lại liếc mắt xem thường Tô Ngự một cái, Tô Ngự chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt của cô.
Quan Nghiên Bạch vẫn đang lái xe một cách nghiêm túc, Tô Ngự nghĩ có lẽ hắn cũng không hề quan tâm đến những gì Thiệu Tĩnh Trì nói hay làm.
Ngày đó, cậu và Quan Nghiên Bạch có lẽ chỉ có thể thể xem là tình một đêm.
Tô Ngự cảm thấy bản thân chưa đủ hiểu rõ ràng, hiện giờ Quan Nghiên Bạch đã tìm được vị hôn thê, làm sao còn có thể quan tâm đến cậu.
Thiệu Tĩnh Trì không tiếp tục trêu chọc Tô Ngự nữa, lẳng lặng ngồi một bên.
Tô Ngự nhìn Thiệu Tĩnh Trì vài lần, nhận thấy Thiệu Tĩnh Trì không định để ý đến cậu nữa, cũng không dám chủ động lên tiếng nói chuyện.
Từ thành phố H đến thành phố W phải mất sáu bảy tiếng đồng hồ, nhưng hiện tại là thời kỳ đặc biệt, trên đường luôn có cương thi nên trong khoảng thời gian đó bọn họ không lái xe đến thành phố W được.
Xe chạy khoảng hơn năm tiếng, không còn nhiều nhiên liệu lắm, trời cũng đã tối dần. Giờ không có điện, không có đèn đường, tầm nhìn vào ban đêm sẽ trở nên kém nên Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch quyết định chờ đến ngày mai sẽ đi tìm trạm xăng dầu.
Cuối cùng bọn họ chọn một ngôi làng nhỏ bên sườn núi để nghỉ lại một đêm.
Có lẽ vì ngôi làng này nằm trên núi và vị trí cũng khá xa nên những người trẻ ở đây đều tìm đến các thành phố lớn để phát triển cuộc sống, dẫn đến phần lớn cương thi ở đây đều là những người già ở độ tuổi sáu bảy chục…
Lúc Tô Ngự giật mình trước một cương thi khoảng bảy tám chục tuổi còn có thể cảm khái một phen, dân làng ở đây chắc chắn không thể tưởng tượng ở cái tuổi này, vốn dĩ cơ thể không còn sức lực lại trở nên nhanh nhẹn như vậy khi biến thành cương thi…
Số lượng cương thi ở nơi này không nhiều lắm, lại toàn là người già, mặc dù nhanh nhẹn hơn chút nhưng vẫn không mạnh bằng những cương thi trẻ tuổi. Vì vậy Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch chém bọn họ cũng dễ dàng hơn…
Không mất nhiều thời gian, tất cả những cương thi có thể nhìn thấy được đã bị Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch giải quyết.
Hạ Thư Điềm lần đầu tiên nhìn thấy thực lực của Quan Nghiên Bạch, ngưỡng mộ nói: "Nghiên Bạch, anh thật là giỏi quá đi."
Quan Nghiên Bạch lạnh nhạt đáp lại.
Lúc này Tô Ngự phát hiện Thiệu Tĩnh Trì đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt cháy bỏng…
"Khụ, tôi… tôi cũng cảm thấy anh rất giỏi." Tô Ngự ngầm hiểu, khen hắn.
Thiệu Tĩnh Trì mỉm cười hài lòng.
Trong lòng Tô Ngự nghĩ, Quan Nghiên Bạch đặt biệt danh cho hắn thực sự rất chính xác.
Bọn họ ở trong một ngôi nhà dân hai tầng có tường bê tông bên ngoài.
Trong nhà không có người ở lâu ngày bụi bặm, trên mặt và tường còn có vết máu màu nâu sẫm, cũng rất bừa bộn. Nhưng điều khiến Tô Ngự ngạc nhiên là trong sân có một cái giếng, vào nhà phát hiện có bếp có thể nhóm lửa nấu nướng, cạnh bếp cũng có rất nhiều củi.
Thiệu Tĩnh Trì cũng lấy được một bao gạo trong phòng bếp, tuy có nhiều sâu gạo nhưng sau khi rửa bằng nước giếng vẫn có thể ăn được.
Vốn dĩ nghĩ rằng việc nhóm lửa rất đơn giản, nhưng Thiệu Tĩnh Trì ở bên nhóm lửa một lúc lâu lửa vẫn không bùng lên, tức giận đến mức không làm nữa.
"Mẹ nó làm cái quái gì mà khó lên thế!"
Quan Nghiên Bạch cũng không hề có ý định làm việc này, Hạ Thư Điềm ngại bẩn nên thậm chí còn không vào phòng bếp.
Chuyện này cũng chỉ có Tô Ngự lên làm, may mà cậu kiên nhẫn, loay hoay hồi lâu cuối cùng cũng ra lửa.
Sau khi cơm chín, nhấc nắp nồi lên, ngửi thấy mùi thơm phức, Tô Ngự ngay lập tức cảm thấy bụng đói kêu vang.
Về cơ bản mỗi ngày bọn họ đều ăn bánh quy đóng hộp, hiện giờ bát cơm này trộn với một ít nước tương không biết đã hết hạn sử dụng chưa cũng làm Tô Ngự ăn vô cùng ngon.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!