Tô Ngự nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh chạy tới, nhào vào lòng của Quan Nghiên Bạch, sau đó ôm chặt lấy hắn.
Tô Ngự đoán người con gái này có lẽ chính là vị hôn thê của Quan Nghiên Bạch, cậu nhớ người này tên Hạ Thư Điềm.
Hạ Thư Điềm khóc lê hóa đái vũ*, ôm Quan Nghiên Bạch nói: "Nghiên Bạch, cuối cùng anh cũng đến cứu em rồi."
* Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Quan Nghiên Bạch không đẩy cô ra, cũng không ôm lại. Tô Ngự sững sờ nhìn, thậm chí không nhận ra Thiệu Tĩnh Trì đã đến chỗ cậu.
"Này, gà con, chồng em ở bên này cơ mà." Thiệu Tĩnh Trì khó chịu đưa tay ra quơ quơ trước mắt Tô Ngự.
Tô Ngự mới hồi thần.
Hạ Thư Điềm vẫn còn đang khóc lóc: "Nghiên Bạch, em đã đợi anh rất lâu rồi. Bây giờ bên ngoài tất cả đều là cương thi, mỗi ngày em luôn sợ hãi. Thật may là cuối cùng anh cũng đến."
Quan Nghiên Bạch lãnh đạm nói: "Cô sống đương nhiên là tốt nhất."
Hạ Thư Điềm không nói thêm nữa, rúc vào trong lòng Quan Nghiên Bạch khóc thút thít. Có lẽ xem như là cô đang làm nũng với hắn biểu đạt khoảng thời gian này đã phải chịu tủi thân.
Chỉ là Tô Ngự cảm thấy lời của Quan Nghiên Bạch nghe có chút kỳ quái, vì vậy nói nhỏ bên tai Thiệu Tĩnh Trì: "Sao tôi thấy thái độ của Quan Nghiên Bạch cứ là lạ."
Thiệu Tĩnh Trì bất mãn nói: "Không thấy không thấy, không phải là em nên quan tâm đến tôi trước sao?"
Tô Ngự cúi đầu nhìn dải băng dính máu tươi trên bụng Thiệu Tĩnh Trì, giọng điệu buồn bực: "Ở chỗ này của anh rất nghiêm trọng sao? Có đau không?"
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tô Ngự, rốt cuộc cũng biết quan tâm hắn, Thiệu Tĩnh Trì cảm thấy bớt ghen, dửng dưng nói: "Vết thương nhỏ, mấy ngày nữa sẽ lành rồi."
"Nhưng tôi nghe bọn họ nói anh bị thanh thép đâm thủng ở đây, sao lại có thể là vết thương nhỏ, làm sao lành nhanh như thế được." Tô Ngự nghĩ Thiệu Tĩnh Trì chỉ muốn an ủi cậu. Nếu vết thương nhỏ mấy ngày nữa khỏi thì tốt rồi. Nhưng vết thương nghiêm trọng như vậy làm gì có khả năng vài ngày đã lành lặn, thép xuyên thủng bụng, nghe đã thấy kinh người.
Tô Ngự cũng không muốn nhìn hình ảnh Quan Nghiên Bạch và vị hôn thê của mình tương thân tương ái nên đỡ Thiệu Tĩnh Trì đến ngồi ghế dựa mà hắn ngồi khi nãy.
Mặc dù hiện tại Thiệu Tĩnh Trì có thể chạy nhảy hoặc thậm chí giết cương thi nhưng hắn vẫn rất hưởng thụ sự quan tâm của Tô Ngự, vậy nên cứ để cậu đỡ mình đến ghế ngồi.
Thiệu Tĩnh Trì: "Đúng là không thương em vô ích, còn biết quay lại tìm tôi."
Tô Ngự ngồi xổm xuống bên cạnh Thiệu Tĩnh Trì nói: "Thật may là anh không sao cả. Lúc đó Trương Hà nói bên trong toàn là cương thi, mấy người không chạy thoát được, nói anh để anh ta đưa tôi đi trốn trước, tôi còn tưởng anh…"
Thiệu Tĩnh Trì bật cười, nói: "Cậu ta nói vớ va vớ vẩn, lúc đó tôi ở trên tầng ba, bọn họ ở dưới, ngay cả mặt còn không nhìn thấy thì sao tôi có thể bảo cậu ta đưa em chạy được?"
Thì ra Quan Nghiên Bạch đã đoán đúng, Trương Hà thật sự tự mình chạy trốn.
Tô Ngự áy náy nói: "Xin lỗi, tôi không biết. Tôi không ngăn cản anh ta… Tôi còn chạy với anh ta…"
Thiệu Tĩnh Trì xoa xoa tóc cậu: "Không sao, tôi không trách em."
Thiệu Tĩnh Trì không nói, hắn ra ngoài từ trong biển cương thi ở trung tâm thương mại, không nhìn thấy xe cũng đã đoán được kết quả. Nhưng hắn phát hiện Tô Ngự không ở lại mà cũng chạy, quả thực có chút thất vọng. Mà hôm nay khi thấy Tô Ngự quay về tìm hắn, chút cảm giác thất vọng này của hắn cũng biến mất gần hết.
Tô Ngự vốn tưởng rằng Thiệu Tĩnh Trì nhất định sẽ ghét cậu tham sống sợ chết, vứt bỏ hắn chạy lấy người. Nhưng Thiệu Tĩnh Trì chẳng những không trách cậu, thậm chí còn nói với cậu hôm nay định đi tìm cậu, sợ Tô Ngự không có hắn bảo vệ sẽ bị hù chết mất.
Sau khi nghe Thiệu Tĩnh Trì nói xong, Tô Ngự càng cảm thấy xấu hổ hơn. Nhưng cậu biết xin lỗi cũng vô dụng nên cậu nghĩ trong lòng rằng về sau nhất định phải đối xử thật tốt với Thiệu Tĩnh Trì.
Tô Ngự: "Anh thoát như thế nào vậy? Làm sao lại bị thương ở trên bụng?"
Thiệu Tĩnh Trì lúng túng ho khan, nói: "Đây là một sai lầm."
Từ những gì Thiệu Tĩnh Trì kể lại, Tô Ngự đã biết thực sự có rất nhiều cương thi trong trung tâm mua sắm, nhưng vì trung tâm có tổng cộng năm tầng và các cương thi đều nằm rải rác nên Thiệu Tĩnh Trì có thể giải quyết dễ dàng cả tầng ba. Nhưng có lẽ Trương Hà và Lý Khắc ở dưới vì phải đối mặt với quá nhiều cương thi nên đã hoảng loạn không suy nghĩ mà chọn nổ súng liên hoàn.
Tiếng động lớn đã thu hút tất cả cương thi trong tòa nhà chạy lên tầng hai, cuối cùng tầng hai bị lượng cương thi dày đặc bao vây lại…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!