Chương 10: Bắn ba lần

Quan Nghiên Bạch đã cởi sạch quần áo, lộ ra dáng người rắn chắc khỏe mạnh, thân thể áp sát vào người Tô Ngự, môi lưỡi hòa quyện, hôn môi triền miên…

Nụ hôn của hắn không bá đạo như Thiệu Tĩnh Trì, hơi thở thanh lãnh bao quanh Tô Ngự, đầu lưỡi bị Quan Nghiên Bạch quấn lấy liếm mút. Nụ hôn khiến Tô Ngự gần như si mê, nước miếng chảy ra khóe miệng…

Những nơi ngón tay của Quan Nghiên Bạch chạm đến đều nóng lên, làm toàn thân Tô Ngự phát run…

D/ương v/ật cứng như sắt của Quan Nghiên Bạch cắm vào giữa hai chân của Tô Ngự, chậm rãi cọ xát với cậu nhỏ đang ngẩng đầu lên của cậu… Loại khoái cảm mơ hồ này khiến Tô Ngự khao khát càng nhiều.

Hai cây cọ xát vào nhau hồi lâu, cho đến khi cọ ra lớp chất lỏng phía trên đỉnh, Quan Nghiên Bạch mới đứng dậy bẻ cong hai chân Tô Ngự ra.

Quan Nghiên Bạch nhìn chằm chằm vào cửa sau lúc đóng lúc mở, nhẹ nhàng nói: "Không có chất bôi trơn có phải sẽ không vào được không?"

Tô Ngự hai mắt mê man, mềm mại trả lại: "Có thể, nhưng sẽ đau…"

Khó trách lúc trước Thiệu Tĩnh Trì nói muốn làm Tô Ngự, còn đặc biệt tìm chất bôi trơn ở trong nhà tù.

Ngón tay thon dài của Quan Nghiên Bạch bao lấy thứ đang vểnh lên của Tô Ngự, lòng bàn tay chà xát quanh đỉnh, nói: "Vậy dùng t/inh dị/ch của cậu bôi trơn được không?"

Giọng nói từ tính và dễ chịu của Quan Nghiên Bạch hỏi với giọng điệu như đang dỗ dành cậu, cả người Tô Ngự tê dại, nào còn phân biệt được cái gì được hay không, hết thảy đều đồng ý.

Quan Nghiên Bạch bật cười, cả tay ôm lấy thân dưới của Tô Ngự di chuyển lên xuống…

"A ~" Khoái cảm mãnh liệt khiến Tô Ngự thoải mái rên rỉ, không bao lâu sau tất cả đều bắn vào trong tay Quan Nghiên Bạch.

Quan Nghiên Bạch bôi chất lỏng màu trắng sữa lên phía sau của Tô Ngự, sau đó ấn d/ương v/ật đã dựng đứng ở cửa động rồi chậm rãi đâm vào…

"Ưm ~" Tô Ngự có chút khó chịu rên rỉ.

Dù sao t/inh d/ịch cũng không bằng chất bôi trơn, lỗ sau bị dị vật to dày xâm nhập khiến Tô Ngự không thoải mái vặn vẹo người…

Quan Nghiên Bạch nâng eo Tô Ngự lên, chậm rãi di chuyển, cây gậy rút ra một nửa rồi lại từ từ cắm vào. Cho đến khi cảm giác bên trong dần dần ướt át, trực tràng ấm áp siết chặt d/ương v/ật của hắn, đâm vào rút ra cũng dễ dàng hơn, hắn mới thẳng lưng mạnh mẽ cắm vào…

"A… Ư…" Tô Ngự dần dần cảm nhận được khoái cảm, khóe mắt ửng đỏ vì động tình, hai tay vô thức nắm chặt lấy tay Quan Nghiên Bạch, miệng phát ra tiếng rên rỉ dâm loạn…

Phía sau bị ma sát đến tê rần, cái ấy vừa bắn lại từ từ cứng ngắc, chảy ra chất lỏng trong suốt theo với sự đâm ra thúc vào của Quan Nghiên Bạch…

Đôi tay Quan Nghiên Bạch chống hai bên Tô Ngự, nhìn Tô Ngự tràn đầy xuân tình cử động nửa người dưới, rõ ràng con ngươi đen đã nhuốm màu dục vọng, nhưng hắn vẫn có thể mặt không cảm xúc nói với Tô Ngự: "Gọi ca ca."

Tô Ngự không ngờ Quan Nghiên Bạch cũng sẽ có loại hứng thú xấu xa này, có chút khó mở miệng.

"Khi Thiệu Tĩnh Trì làm cậu không phải đã không ngừng kêu "ca ca" sao? Sao lại không gọi tôi như vậy?" Quan Nghiên Bạch thấy cậu rên rỉ cũng không chịu kêu ra tiếng, gậy th*t nóng bỏng thô to thúc vào trực tràng của Tô Ngự càng nhanh hơn…

"A… Ca ca của em chậm một chút… Anh sắp làm chết em rồi…" Tô Ngự rốt cuộc không nhịn được ý loạn tình mê kêu dâm lên, cơ thể run rẩy trước từng đợt đâm chọc của Quan Nghiên Bạch.

Quan Nghiên Bạch không những không giảm tốc độ, còn nện vào mạnh hơn, nói: "Dâm đãng, tiếp tục gọi."

"Ưm ~ a ~ Nghiên Bạch ca ca, anh chịch em sướng quá…"

Ánh mắt Quan Nghiên Bạch tối sầm lại, hơi thở trở nên nặng nề hơn. Hai tay bóp chặt eo Tô Ngự, cử động phần hông hung hăng cắm d/ương v/ật thô to vào lỗ sau của Tô Ngự rồi đột nhiên rút ra…

Tô Ngự như có khoái cảm bị điện giật tê liệt cả người, sự sung sướng dường như tràn ngập khắp từng tế bào trong cơ thể cậu: "Ưm a… Anh ơi… Em sắp ra…"

Tô Ngự kêu lên rồi bắn ra…

Nhưng Quan Nghiên Bạch còn lâu mới thấy đủ, lật người Tô Ngự lại đặt trên giường, cầm lấy cự vật cắm mạnh vào cửa sau của Tô Ngự, ra vào nhịp nhàng…

Tô Ngự chỉ nghe thấy tiếng phập phập rung chuyển từ mông mình, khoái cảm tê dại từ lỗ hậu làm cho cậu gần như không thể quỳ nổi nữa…

Đêm đó, Tô Ngự không ngừng kêu "Ca ca" "Nghiên Bạch ca ca" một cách dâm loạn, cuối cùng giọng nói còn trở nên khàn khàn…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!