Đến sáng ngày hôm sau, không biết nhờ có phép màu gì, hay tại tâm trạng tối hôm qua khá là vui vẻ, cho nên sáng nay Mạnh Nghiêm đã không còn sốt cao như đêm qua, mặc dù vẫn còn chút ấm nóng, kèm theo đau đầu từ bệnh, nhưng nhìn chung qui thì vương tử của chúng ta đã khỏe hơn rất nhiều chỉ trong MỘT ĐÊM
Nhìn con người bé nhỏ vẫn còn đang nằm say ngủ trên giường, lại nhìn đến đồng hồ trên tay, tính theo thời gian qui định của trường thì cũng đã sắp đến giờ ăn sáng, cũng may hôm nay là chủ nhật, mọi học sinh tá túc chắc chắn đều có phần lười biếng mà dậy trễ, cho nên Mạnh Nghiêm cũng không vội vàng đánh thức Lục Tiêu Thiên
Tranh thủ vào phòng tắm, sử dụng máy nước nóng tẩy rửa sơ qua thân thể vì cảm sốt mà hai ngày nay chưa tắm, cả người được dòng nước thanh tẩy qua liền có phần dễ chịu, lúc này anh mới đi ra, nhẹ nhàng đánh thức cậu dậy
- Thiên Thiên... Mau dậy đi em, sắp đến giờ ăn sáng rồi
Lục Tiểu Thiên mơ màng mở mắt khẽ hừ một tiếng, sau đó... Quay người qua phía góc tường ngủ tiếp. Anh nhìn con mèo nhỏ vì hơi lạnh của điều hòa mà chui rúc trong chăn say sưa ngủ mà cảm thấy dễ thương vô cùng, nhưng nếu ăn trễ sẽ không tốt cho sức khỏe em ấy, thế là vẫn kiên trì kéo cậu dậy. Khẽ nghịch mái tóc đen óng của Tiểu Thiên, anh thì thầm vào tai cậu
- Em mà không dậy, anh liền cắn đứt luôn cái tai nhỏ này có nghe không
Cậu vì bị hơi nóng phả vào tai, kèm theo lời uy hiếp chả đâu vào đâu mà lồm cồm ngồi dậy, vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Mạnh Nghiêm, giọng nói ngái ngủ khẽ kêu
- Lại mơ đến anh ấy nữa rồi.....
Anh lắc đầu nhìn cậu vừa dụi mắt vừa lẩm bẩm, tự hỏi lòng mình
- Em ấy đào ở đâu ra tự ti lắm thế nhỉ??
Bất đắc dĩ thở dài, sau đó anh lấy hai bàn tay mình đặt lên hai cái má trắng trẻo của cậu, hai ngón tay từ hai bàn tay dùng sức véo lên khuôn mặt đó khiến cậu la oai oái
- Ái.. oái... đau... đau.. quá
Anh bắt đầu hỏi
- Tiểu tổ tông, anh hỏi em, anh là ai?
Cậu vì bị véo đau mà tỉnh, bây giờ đã nhìn rõ được người trước mặt là ai, cậu liền vội vàng trả lời
- Ai da.. anh là.. Mạnh Nghiêm
- Anh có đẹp trai không?
- Dạ... có.. đau.. quá... đừng.. véo... nữa... mà... anh!
Mạnh Nghiêm dường như vẫn không tha cho cậu, vừa dùng sức nhéo vừa hỏi tiếp
- Tối hôm qua anh đã nói gì?
-Hả... ai.. da... anh... đã... nói.. gì.. nhỉ?
Cậu thành thật trả lời nhưng anh vẫn chưa chịu thả ra
-Hôm qua là ai nói thích anh?
- Là.... em!
Hai má tuy có đau thật, nhưng khi trả lời cậu hỏi này cậu vẫn rất xấu hổ mà!
- Tốt ngoan lắm, tối hôm qua ai đã thành người yêu của anh?
Mặt cậu càng đỏ hơn, nhưng vì bị bàn tay to lớn đó nhào nặng hai má mình, cậu vẫn là ngoan ngoãn trả lời
- Là... em... Mạnh... Nghiêm... đau.. quá à... anh... tha.. cho.. em
Anh nhìn cậu nước mắt lưng tròng rồi, cho nên cũng niệm tình tha thứ mà bỏ tay ra, nhìn hai cái má bị anh véo cho đến sưng đỏ, bây giờ anh mới cảm thấy hối hận vô cùng, nhưng vẫn hỏi cậu
- Có đau không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!