Chương 13: Buổi tối vui vẻ

Bốn người nói chuyện với nhau được một lúc thì bỗng nhiên ánh mắt của Mạnh Nghiêm nhìn ra ban công thấy những bộ quần áo vẫn còn phơi trên đó, liền có ý nhắc nhở cậu

- Thiên Thiên em quên mang quần áo vào kìa

Cậu được anh nhắc nhở lúc này mới chợt nhớ ra, liền vội vàng chạy ra ban công mang đồ vào, nhét đại vô tủ. Tiểu Thiên khi ôm áo quần thì vô tình làm rơi chiếc quần lót ngay dưới chân anh nhưng chẳng hề hay biết

Mạnh Nghiêm nhặt chiếc quần lót màu trắng lên, còn cố tình đưa nó đến trước mặt cậu đung đưa qua lại nói

- Em đánh rơi quần nhỏ này

- A.... em... em.. em vô ý quá

Cậu đỏ mặt tía tai nhét luôn quần nhỏ vào một góc sâu, đoạn nhìn anh cười ngượng ngạo. Biết cậu da mặt mỏng, lại nói chuyện cũng đã lâu cho nên anh cũng biết điều mà đứng dậy chào hỏi đi về

- Thiên Thiên! Cũng trễ rồi, bọn anh không làm phiền em nữa. Anh về kia túc xá của mình đây, nhớ uống sữa trước khi đi ngủ có biết chưa, cứ uống thỏa mái, hết thì nói với anh

- Da... dạ cảm ơn anh đã quan tâm em nhiều như vậy

Thật sự tuy cậu ngại ngùng như vậy nhưng trong thâm tâm lại rất vui vẻ, nhớ những năm tháng cấp hai chỉ dám lén lút đứng vào góc khuất vắng người nhìn anh, âm thầm viết tên Mạnh Nghiêm lên vở sách, nhưng mà hiện tại có thể nói chuyện với anh, được anh mua nước, bảo vệ quan tâm như vậy, mặc dù chỉ là sự quan tâm giữa học trưởng với đàn em nhưng nó cũng khiến cậu ấm lòng

Hôm nay anh xoa đầu cậu rất nhiêu, bây giờ cũng không ngoại lệ, bàn tay to lớn của anh lại một lần nữa xoa xoa đầu nhỏ của cậu

- Được rồi... Thiên Thiên ngủ ngon

Tử Hoàng ngáp một cái thật dài, sau đó kéo Hoắc Đông ra ngoài cửa nói

- Bye bye A Thiên nha. Bọn anh về đây, hôm nào lại đến chơi

Tiễn ba người ra đến cửa, Tiểu Thiên cùng mỉm cười chúc họ ngủ ngon

- Các anh ngủ ngon! Tạm biệt

Mạnh Nghiêm chống một tay lên cánh cửa của cậu, sau đó hỏi

- Tiểu Thiên... Em đưa số điện thoại cho anh, có gì chúng ta dễ liên lạc hơn

Nắm lấy chiếc quần của mình, Tiểu Thiên trả lời

- Anh, em không có dùng điện thoại

Vì câu nói này, ba người lập tức đứng thẳng người lại, anh nhíu mày hỏi

- Thế lúc bình thường em gọi về cho gia đình bằng cách nào?

- Em đến phòng giáo vụ mượn điện thoại của trường

Anh như hiểu ra điều gì đó, liền nói

- Vậy được rồi. Bọn anh về đây, vào trong

Ba người vừa đi, Lục Tiểu Thiên đóng cánh cửa lại mà cười tủm tỉm. Ánh mắt chạm đến bao thức ăn anh mang đến cho mình, trong lòng vui đến không diễn tả được

Cậu bước đến lấy từ trong túi ra một thanh socola nhỏ, lột vỏ bỏ vào miệng, mùi vị béo ngậy đắng đắng hòa quyện với nhau, thêm một chút vị ngọt tan trong miệng, Tiểu Thiên cảm thấy thật tuyệt vời làm sao, trèo lên giường nằm, cậu vẫn không khỏi lăn lộn vài vòng cười khúc khích

Ba người chậm rãi đi về kí túc xá Ban A, Mạnh Nghiêm lại nói với Hoắc Đông

- Tuần sau mua giúp tớ thêm một chiếc điện thoại cho em ấy, mua giống cái của tớ có biết không?

Hoắc Đông gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Tử Hoàng lên tiếng trêu ghẹo anh

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!