Như nhận ra tôi đang nghĩ gì khác, Ludwig hạ giọng đầy đe dọa.
"Đừng hòng giở mưu mẹo."
Tôi cười gượng, v**t v* cánh tay cậu ta như dỗ dành một con thú.
"Cậu nói gì thế, giờ tôi chỉ nghĩ đến cậu và nhìn cậu thôi mà."
[Khi bị trói bởi thiết bị hạn chế, bạn không thể đăng xuất.]
[Khi bị trói bởi thiết bị hạn chế, bạn không thể đăng xuất.]
"Chết tiệt."
"Có vẻ cậu không nhớ gì nhỉ."
Tay Ludwig lại siết chặt hơn. Tôi lắc đầu nguầy nguậy, kéo tay cậu ta áp vào má mình.
"Không, tôi áy náy quá nên nghẹn ngào thôi…"
Tôi cố làm ra vẻ buồn bã, đáng thương, ngước nhìn Ludwig. Gương mặt cậu ta thoáng dao động. Tôi đảo mắt, nở nụ cười vô hại nhất có thể.
"Nhưng mà tôi áy náy nhiều thứ quá, cậu gợi ý chút đi…"
Grừ. Tiếng nghiến môi đầy đe dọa khiến tôi vội đổi thái độ.
"Không được. Tuyệt đối không được. Tôi phải tự tìm ra. Đó là lời hứa mà."
"Cậu thật sự không nhớ gì sao?"
"Không, nhớ mà. Tôi nhớ, nhưng…"
"Cậu-!"
Giọng Ludwig đầy kích động vang khắp phòng ngủ. Tôi co rúm, lén nhìn cậu ta. Căng thẳng khiến miệng tôi khô khốc như chưa uống nước cả ngày.
"Cậu bảo sẽ trả lời vào ngày hôm sau."
"Ư, hả?"
"Cậu nói sẽ trả lời vào ngày hôm sau."
Ludwig nhìn xuống tôi, mặt nhăn nhó như sắp khóc. Mí mắt cậu ta run lên từng đợt.
"Sau khi nghe lời tỏ tình của tôi, cậu biến mất ngay ngày hôm sau… Tôi đáng ghét đến thế sao?"
"…"
Lúc này, tôi nhớ lại giấc mơ trước khi tỉnh dậy.
"Lee Hyun, làm bạn đời của tôi nhé."
Tôi cũng nhớ câu trả lời của mình.
"Tôi… không ngờ tới chuyện này… Nó quá đột ngột, cậu cho tôi một ngày được không?"
Tôi nói vậy, kèm nụ cười ngại ngùng, như thể sắp chấp nhận. Gương mặt căng thẳng của Ludwig lập tức sáng bừng.
"Tất nhiên rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!