Pablo đang nói về tôi. Tôi muốn xông ra nhổ sạch tóc hắn, nhưng kìm lại.
"…Ngài nội vụ đại thần vĩ đại còn không làm được, tôi làm sao nổi."
"Hừ, đúng là biết thân biết phận."
Rõ là giễu cợt, nhưng Pablo không nhận ra, nói tiếp.
"Ba năm cậu chẳng làm gì, như rác, nhưng nhờ không làm gì, cậu có được thứ."
"Ý ngài là gì…"
"Đồ ngốc. Là lòng tin của hoàng đế."
Dù không thấy mặt, tôi chắc Pablo cười đểu. Hắn lấy từ ngực áo một thứ, đưa cho Ian. Lọ thủy tinh trong suốt, chất lỏng không màu sóng sánh.
"Trộn nước bọt của cậu, đổ vào ly của hoàng đế."
"…Độc dược à?"
"Là dược phẩm bí ẩn khó kiếm. Khiến người uống bị thôi miên, làm theo lệnh cậu một thời gian. Là thuốc mê, nên hoàng đế kháng độc cũng sẽ trúng."
"…Sẽ bị phát hiện."
Ian phản bác ngay. Pablo, không hài lòng, nắm tóc Ian. Ian đau đớn.
"Ư…"
"Không để bị phát hiện là việc của cậu, đúng không?"
"…Vâng. Xin lỗi."
"Đúng thế."
Pablo buông tóc Ian. Hắn kéo mạnh, tóc đen của Ian lấp lánh dưới nắng, rơi xuống.
"Đồ khốn, nếu bị thế, hắn sẽ nổi điên."
Ian thở nhẹ, cầm lọ thuốc lên ngắm dưới nắng. Lọ nhỏ giữa ngón cái và trỏ sáng lấp lánh.
"Sao phải là nước bọt của tôi?"
"Cái gì?"
"Nếu cần hoàng đế phục tùng, dùng nước bọt của ngài tốt hơn."
"Không phải việc cậu nghĩ. Làm theo lệnh là được."
"…Vâng."
"Chắc để sau này đổ lỗi, thoát thân. Hắn nghĩ Ian trong tay mình."
"Thuốc tốt thế, sao không dùng sớm?"
Ian lắc lọ, cất vào ngực, hỏi. Pablo nhíu mày, lắc đầu.
"Có nguy cơ thành ngốc."
"…Ý là tôi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!