Chương 54: (Vô Đề)

Ngay khi sấm sét chuẩn bị nổ tung giữa hai người với khoảng cách gần đến nghẹt thở, tiếng chuông bưu điện vang lên từ tầng dưới len lỏi vào tai ba nhạc sĩ nhạy bén.

"Có vẻ như là người đưa thư tới rồi. Franz, tôi xuống lấy thư đây, anh giúp tôi tiếp đãi thầy một chút. Thưa thầy, Franz là một nghệ sĩ dương cầm có tài năng phi phàm, anh ấy rất yêu thích âm nhạc của thầy."

Charoline, người hoàn toàn không nhận ra bầu không khí khó nói giữa hai quý ông, chỉ kịp giới thiệu ngắn gọn rồi vội vã ra ngoài nhận thư, để lại căn phòng rơi vào tĩnh lặng.

Lẽ ra nên là cuộc gặp gỡ của những người cùng tôn vinh âm nhạc, giờ đây lại vì một nghệ sĩ vĩ cầm ngây thơ mà nảy sinh sự đối kháng tế nhị giữa hai thiên tài.

"Liszt… cái họ này nghe quen quá nhỉ. À, nhớ ra rồi, là cái người từng gửi thư đến gặp tôi – "thiên tài dương cầm đến từ Paris" phải không?"

Paganini lên tiếng trước, ông chậm rãi tiến lại gần người thanh niên, đồng thời nhấn mạnh một từ một cách đầy ẩn ý.

"Nghe nói cậu cũng là người yêu thích kỹ thuật rực rỡ?"

"

"Thiên tài dương cầm" thì không dám nhận, thưa ngài Paganini, tôi chỉ là người nhạy cảm hơn một chút với dương cầm mà thôi."

Liszt nhanh chóng chuyển sang chế độ ngoại giao, bình tĩnh đối đáp trước sự dò xét từ một bậc thầy.

"Tất cả những thiên tài đều lu mờ trước ngài, cũng như mọi kỹ thuật rực rỡ đều trở nên huy hoàng hơn dưới đôi tay của ngài."

Paganini híp mắt lại, thanh niên này quả là rất giỏi trò chơi ngôn từ. Nghe thì không có kẽ hở, nhưng nghiền ngẫm kỹ lại, lời lẽ ấy dường như lại mang hàm ý khác.

"Học trò đáng yêu của tôi lại sống chung với cậu? Cậu không thấy như thế là không phù hợp sao, ngài Liszt?"

"Cô tiểu thư ấy đều đặn nộp tiền thuê nhà mỗi ngày, tôi – với tư cách chủ nhà – không thấy có gì bất hợp lý cả. Hơn nữa, được thường xuyên cùng cô ấy biểu diễn âm nhạc là một niềm vui. Chúng tôi sống rất hòa hợp, thưa ngài Paganini."

"Cậu thậm chí còn lấy tiền thuê nhà của một tiểu thư tội nghiệp, ngài Liszt, chẳng phải có hơi quá đáng sao?"

"Tiểu thư tội nghiệp? Có vẻ ngài hoàn toàn không hiểu học trò của mình rồi, cô ấy là một cô gái vô cùng mạnh mẽ và dũng cảm."

Nhớ lại những gì Charoline đã trải qua khiến Liszt, dù đang phải đối mặt với sự thù địch rõ rệt, cũng bắt đầu có chút giận.

"Tôi chỉ tò mò thôi, cô ấy – một nghệ sĩ vĩ cầm đáng lẽ phải đến Ý – lại bị bỏ rơi ở Paris suốt gần một năm rưỡi mà không ai hỏi han. Cô ấy không tìm đến ngài cầu cứu, còn ngài – người tự xưng là thầy – giờ mới đến chất vấn sự "giúp đỡ" của tôi. Như vậy chẳng phải càng không thỏa đáng sao?"

Trái tim Paganini siết chặt, cơn xót xa bắt đầu cuộn trào như cơn lũ nhấn chìm ông. Ông định biện minh, nhưng không thể thốt ra lời nào.

Didá, ta lại bỏ lỡ nhiều thời gian quý báu với đứa trẻ đó đến thế sao?

"Con bé… sống thế nào rồi?"

"Một tiểu thư không xu dính túi, ngài nghĩ cô ấy sống ở Paris ra sao?"

Ánh mắt ngơ ngác của bậc thầy ngập tràn đau khổ khiến cơn giận của Liszt bỗng nghẹn lại trong cổ họng, có lẽ giữa hai thầy trò này còn có những bí mật mà anh không biết.

"Tôi gặp cô ấy vào ngày đầu tiên cô đặt chân đến Paris. Bị âm nhạc của cô ấy thu hút, tôi đã đưa cô ấy về. Từ đó cô ấy sống bằng việc chơi đàn dương cầm. Dù cô không nói ra, nhưng tôi biết điều cô mong mỏi nhất là có thể tự do chơi vĩ cầm."

"Tôi sẽ không bao giờ hối hận vì đã cưu mang Charoline, cho dù có bị hiểu lầm hay dị nghị. Thưa ngài Paganini, tôi thấy điều đó là quyết định đúng đắn nhất đời tôi."

Lời hồi đáp chân thành và trang trọng của chàng nghệ sĩ dương cầm khiến bậc thầy vĩ cầm vừa xót xa vừa ganh tị. Tâm trạng rối bời cuối cùng chỉ có thể thốt ra một lời cảm thán:

"Cậu dĩ nhiên sẽ không hối hận. Bởi vì Charoline của chúng ta là món quà và kho báu do Thượng Đế ban tặng."

"Vâng, tôi hoàn toàn đồng ý với ngài."

Nụ cười ấm áp và cuốn hút của Liszt khiến chuông báo động trong lòng Paganini vang lên dữ dội. Ông lại để cho tên nhóc này dắt mũi, thậm chí còn thấy áy náy?

Không được, nhất định phải lật lại tình thế ngay lập tức!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!