Chương 52: (Vô Đề)

Charoline bắt gặp Liszt đang đợi cô trong hành lang.

Bóng dáng cao lớn của người nghệ sĩ dương cầm đứng lặng lẽ giữa hành lang vắng vẻ được ánh sáng ấm áp từ đèn nến trên trần bao phủ. Anh ôm bản nhạc trước ngực, cây gậy chống kẹp giữa khuỷu tay trái, tay phải thì cầm bút chăm chú đánh dấu trên bản nhạc.

Không hiểu sao, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Liszt, trái tim Charoline bỗng bình tĩnh lại, toàn thân cũng thả lỏng.

Những chuyện xảy ra đêm nay thực sự quá dồn dập. Khi rút mình ra khỏi tất cả, cảm giác mệt mỏi không thể diễn tả liền từ đỉnh đầu tràn xuống tứ chi. Nhưng khi thấy người ấy đang chờ đợi mình, cô như được tiếp thêm một cảm giác an tâm đã lâu không có.

Một mình đối diện với tất cả chuyện này, quả nhiên là không thể thiếu anh được.

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên trong đầu Charoline đã khiến cô giật mình. Cô hơi ngơ ngác, mãi mới nhận ra, bản thân không ngờ lại vô thức dựa dẫm vào một người đến thế.

Cô khẽ cười bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại ấm áp vô cùng.

Quả nhiên, ở thế kỷ XIX này, người cô tin tưởng nhất vẫn là Liszt.

Điều này không giống với việc Chopin tình cờ biết được bí mật của cô, hay Paganini thấu suốt tất cả chỉ trong một ánh nhìn. Liszt chẳng biết gì cả, chính cái "chẳng biết gì" này lại là điều tạo nên sự khác biệt lớn nhất giữa anh và những người khác.

Bởi vì quá trân trọng, nên mới lo sợ.

Charoline không thể tưởng tượng nếu việc cô tiết lộ bí mật khiến Liszt thấy phiền lòng, cô sẽ cảm thấy như thế nào.

Franz, xin anh hãy đợi thêm một chút nữa.

Chờ đến khi tôi đủ can đảm, tôi nhất định sẽ kể cho anh mọi chuyện.

Sau khi đã hạ quyết tâm, cô mỉm cười nhẹ nhõm, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng khi tiến về phía anh, trong lòng như có chút xao xuyến.

Sắp được cùng anh về nhà rồi.

Charoline yêu dấu, em vẫn chưa hiểu đâu. Nỗi sợ của em, thực ra chính là tình yêu đấy.

Mọi tình yêu đều bắt nguồn từ sự lo lắng.

Lo lắng mình chưa đủ tốt, lo lắng người mình thương phải chịu tổn thương.

Nghe tiếng bước chân đang dần tới gần, đường nét nghiêm nghị nơi khóe môi Liszt bỗng nở ra một nụ cười. Anh đóng nắp cây bút dài lại, bỏ vào túi áo khoác, chuyển gậy sang tay phải, gấp gọn bản nhạc, ngẩng đầu lên, ngay lập tức tóm lấy chú chim sơn ca định lén lút dọa mình một trận.

"Charoline yêu dấu của tôi, tối nay cô thật lộng lẫy rực rỡ. Cô xem, đáng thương thay cho Liszt này vì muốn gặp cô một lần mà phải đứng chờ trong hành lang tĩnh mịch thế này đây."

Giọng nói lười biếng pha chút trầm thấp dễ nghe, dù chỉ là lời trêu ghẹo, nhưng trong không gian tĩnh lặng này lại trở nên đặc biệt mê hoặc.

Charoline bị bắt gặp, có chút xấu hổ đứng khựng tại chỗ, gương mặt thoáng ửng hồng vì ngượng ngùng.

"Xin lỗi, Franz. Tôi có khiến anh phiền lòng không?"

"Phiền sao? Hừ, cô gái nhỏ, cô có đang hiểu sai về cơn chấn động cô gây ra tối nay không đấy? Đó là Paganini đấy — ngay cả tôi hôm nay mới thật sự biết được, cô nghệ sĩ vĩ cầm mà tôi nhặt về rốt cuộc tài năng đến mức nào."

Nghe vậy Charoline càng xấu hổ, lời khen trực tiếp như vậy từ miệng Liszt khiến cô thật sự ngượng đến đỏ mặt.

"Không phiền đâu, Charoline. Tôi cũng từng trải qua những trường hợp như thế, cô không cần xin lỗi."

Liszt chậm rãi tiến lại gần, đưa bản nhạc cho cô.

"Franz?"

"Cầm lấy, đưa cung vĩ cho tôi, tôi sẽ cất giúp cô."

Charoline vội vàng dùng tay trái đón lấy bản nhạc, nhưng sự run nhẹ truyền qua từ tờ giấy khiến Liszt cau mày.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!