Cả khán phòng lập tức xôn xao kinh ngạc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về người phụ nữ duy nhất đứng lên giữa dãy ghế khán giả.
Lạy Chúa, có phải ngài đang trêu đùa chúng con không, hay là tất cả chúng con đều đang gặp ảo giác? Vị tiểu thư trẻ tuổi kia lại dám buông lời ngông cuồng, vọng tưởng được diễn tấu bản nhạc của chính Paganini?
Ôi, đây nhất định là một cơn ác mộng.
Trước mặt một bậc thầy, cô ta chắc chắn sẽ làm Paris mất mặt!
"Là cô muốn lên sân khấu biểu diễn sao, tiểu thư?"
Paganini bước đến sát mép sân khấu. Ông nhìn vào đôi mắt xám xanh ấy và thấy trong đó sự chân thành cùng điềm tĩnh.
Cô gái mặc lễ phục, thân hình nhỏ nhắn, thoạt nhìn hẳn chỉ là một thính giả trầm lặng. Toàn thân cô toát lên khí chất dịu dàng ôn hòa, khiến Paganini không khỏi bất ngờ. Một tiểu thư như vậy mà lại muốn diễn tấu tác phẩm của ông? Thật là một sự tương phản quá đỗi thú vị.
Vị thần vĩ cầm càng thêm thiện cảm với Charoline. Ông yêu thích những người trẻ như vậy – can đảm và chân thành hơn nhiều so với những nghệ sĩ vĩ cầm luôn dè dặt, lưỡng lự.
Ông đã quyết rồi, cho dù cô gái nhỏ này chơi không hay, ông cũng sẽ đứng bên hướng dẫn, tuyệt không để cô phải bẽ mặt.
"Vâng, thưa ngài."
Nụ cười hiền từ của Paganini khiến trái tim Charoline một lần nữa đập thình thịch. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, điều chỉnh giọng nói để che đi sự run rẩy vì quá đỗi xúc động.
"Chỉ là phải làm phiền ngài cho tôi mượn một cây đàn vĩ cầm — một chiếc bất kỳ trong dàn nhạc khi nãy cũng được. Một nửa của tôi hiện không ở đây."
Một nửa của tôi? Cách cô gọi cây đàn khiến Paganini càng thêm thiện cảm. Có vẻ như ông thật sự có thể mong chờ một màn trình diễn đáng giá từ vị tiểu thư này.
Ông mỉm cười, đưa ra cây Guarneri đang ôm trong tay.
"Tiểu thư đáng yêu, chỉ cần cô sẵn lòng lên sân khấu, cây đàn này cô cứ thoải mái sử dụng."
Cả dãy ghế đầu đồng loạt vang lên tiếng kinh hô, khiến đầu óc Charoline thoáng chốc trống rỗng.
Cô vừa nghe gì vậy? Paganini muốn cho cô mượn chính cây Guarneri của ông?
Đó là Cannone, là vinh dự chỉ dành cho những nhà vô địch của cuộc thi Paganini!
Trước khi đến thế giới này, cô vẫn còn cách cây đàn ấy một chặng đường nữa; sau khi đến đây, cô cứ ngỡ cả đời này sẽ chẳng còn duyên gặp lại nó.
Đó từng là giấc mơ của cô.
Mà nay, giấc mơ ấy đang ở trong tay người cô sùng bái nhất, cách cô chỉ một bước chân.
Cảm giác hạnh phúc không thể tin được tràn ngập khắp tâm hồn Charoline. Cô mừng vì mình đã chọn bước ra, mừng vì Liszt đã đẩy cô một cái đúng lúc.
"Ngài nói… tôi có thể dùng cây đàn của ngài sao?"
Giọng nói run rẩy của Charoline phản ánh trái tim đang dậy sóng.
"Cầm lấy đi, có thể nó sẽ hơi khó điều khiển."
Lời nói bình thản của Paganini lại là một vinh dự tối cao mà ông ban cho cô.
Cô nàng nghệ sĩ vĩ cầm đến từ tương lai hít một hơi sâu, bước đi như thể bắt đầu một cuộc hành hương thiêng liêng.
"Cha…"
Charoline mơ hồ nghe thấy có người gọi mình phía sau. Quay đầu lại, cô thấy chàng nghệ sĩ dương cầm tóc vàng đang cúi đầu nhìn cây gậy của mình, thì thầm như đang mộng du.
"…roline."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!