Tuyết rơi liên tục nhiều ngày ở Paris cuối cùng cũng ngừng lại, trời bắt đầu hửng nắng, nhiệt độ dần ấm lên. Khi lớp tuyết trắng ngoài kia hóa thành những giọt nước trong suốt, tan vào tự nhiên, ba người họ lại một lần nữa hội ngộ trong khoảng thời gian âm nhạc ở tầng hai, số 7 phố Montolon.
Gần đây, Chopin đến rất thường xuyên. Anh trân trọng từng phút từng giây tại nhà người bạn thân, không ngừng luyện tập những bản nhạc sẽ biểu diễn trong buổi hòa nhạc sắp tới. Charoline phát hiện ra vị nghệ sĩ dương cầm này cũng giống như Liszt, có niềm yêu thích đặc biệt với một nhà soạn nhạc nào đó — nếu như Liszt mê đắm Beethoven, thì Chopin lại si mê Mozart.
Gần đây, các bản nhạc mà Chopin luyện tập, ngoài tác phẩm của chính anh thì xuất hiện nhiều nhất chính là của Mozart.
Ngoài ra, Charoline còn được tận mắt chứng kiến điều mà lịch sử âm nhạc từng ghi chép: "Chopin bị hội chứng lo âu trước khi biểu diễn." Cô từng cho rằng đó chỉ là lời nói đùa phóng đại. Một nghệ sĩ như Chopin, làm sao có thể sợ sân khấu?
Thế nhưng thực tế là, cô đã thấy Chopin luôn điềm tĩnh ấy, giờ đây trông chẳng khác gì một đứa trẻ chưa học bài mà sắp bước vào phòng thi, cứ quanh quẩn bên Liszt với dáng vẻ bồn chồn lo lắng.
"Fryderyk?"
Liszt phát hiện hôm nay bạn mình có vẻ khác lạ. Anh ngồi xuống rồi lại đứng lên, đi qua đi lại; lúc thì rót cho mình một ly trà uống ừng ực, lúc lại quay về mở bản nhạc ra lật soàn soạt trên đùi, hoàn toàn không thể yên ổn.
"A!" Chopin đột ngột gập bản nhạc lại, đứng bật dậy, tức giận gầm nhẹ một tiếng.
"Fryderyk thân yêu của tôi, rốt cuộc anh sao thế?"
Liszt đi đến, vỗ nhẹ vai anh.
"Còn bảy ngày nữa thôi, Franz, bảy ngày! Tôi ghét con số bảy!"
Chopin quay đầu lại, trút nỗi bất an lên người bạn thân.
"Bảy ngày? À, anh nói buổi hòa nhạc?"
"Đừng — nhắc — đến — hòa nhạc nữa, Franz, tôi sắp phát điên rồi!"
"…"
"Thật sự là thảm họa. Tôi thấy mình thậm chí không thể chơi trọn một khuông nhạc tử tế, cảm giác như mọi bản trình diễn đều vô cùng tệ hại!"
"Fryderyk, nhìn tôi này."
Liszt xoay người Chopin lại, buộc anh phải bình tĩnh.
"Anh đang quá lo lắng. Hãy bình tĩnh lại. Tin tôi đi, âm nhạc của anh đủ sức khiến mọi người kinh ngạc."
Nhưng Chopin vẫn không thể trấn tĩnh. Liszt kéo anh đến cạnh cây đàn Érard.
"Giờ anh chỉ cần ngồi vào đàn, trở lại làm "Chopin" là được rồi."
Màu trắng đen từng khiến anh cảm thấy thân quen giờ đây dường như đang rời xa. Chopin thử chơi vài đoạn, rồi buông tay đập mạnh xuống phím đàn, lập tức rời khỏi ghế đàn, lẩm bẩm đầy sợ hãi: "Không được, tôi làm không nổi…"
Trong tai Liszt, phần biểu diễn ban nãy chẳng có vấn đề gì cả. Sự lo lắng đã khiến bạn anh đánh mất khả năng tự đánh giá chính xác.
Thì ra Chopin thật sự không thích biểu diễn trước công chúng.
Anh dường như đặc biệt nhạy cảm với đám đông. Cả đời cũng chỉ tổ chức chừng hơn ba mươi buổi hòa nhạc. Charoline suy nghĩ một lát, quyết định tiếp thêm sức mạnh cho người bạn này.
"Fryderyk, anh có thể mở rộng tay ra một chút không?"
Nghe thấy giọng cô, anh hơi sững người, rồi khẽ buông lỏng cánh tay.
"Lorraine?"
Chopin cảm nhận được trong lòng mình xuất hiện một dáng hình mềm mại. Cánh tay cô gái nhỏ vòng qua lưng anh, cằm cô đặt lên vai phải anh, giống hệt lần đầu họ gặp nhau. Những ngón tay cô vẽ thành nhịp điệu giúp anh điều hòa hơi thở, ổn định tâm trí.
"Nếu không thích bầu không khí buổi hòa nhạc, vậy hãy xem khán giả như những cụm nốt nhạc chen chúc nhau đi." Charoline thì thầm bên tai Chopin, "Tôi và Franz cũng sẽ ở dưới, đến lúc đó nhất định hãy tưởng tượng chúng tôi là hai nốt nhạc đẹp nhất trong cả dàn nhạc đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!