Chương 41: (Vô Đề)

Nụ cười dừng lại nơi khóe môi, Chopin vẫn giữ nguyên tư thế gõ cửa, vì tiếng đóng cửa kia mà trong đầu anh bỗng trở nên trống rỗng.

Là do mình đến quá sớm sao? Franz hiện giờ không tiện? Mình làm phiền anh ấy sáng tác rồi?

Chỉ trong khoảnh khắc, vô vàn suy đoán trỗi dậy trong lòng, nhưng lại không nghĩ ra lý do nào hợp lý để tự thuyết phục mình, anh rơi vào vòng xoáy nghi ngờ không hồi kết.

Tiếng "cạch" của cánh cửa mở ra cắt ngang dòng suy nghĩ mông lung của Chopin, anh đưa ánh mắt trở lại tiêu điểm, nhưng lại vì gương mặt xuất hiện trước mắt mà ngẩn người.

Cô nàng nghệ sĩ vĩ cầm, là người… mở cửa cho mình?

"Chào buổi sáng, Fryderyk, mau vào đi." Charoline mỉm cười mở rộng cửa, mời người bạn mới vào nhà ngồi.

"Cô… sao lại… ở đây? Ý tôi là, chào buổi sáng, Lorraine."

Chopin quá đỗi kinh ngạc, đến nỗi lời nói cũng lộn xộn trước sau.

"Là đang đợi để thực hiện lời hứa với anh đấy, Fryderyk. Tôi luôn mong chờ đến hôm nay, để có thể gặp được anh—"

Câu trả lời dí dỏm giúp Chopin trấn tĩnh lại, cả người cũng thư giãn hơn nhiều.

"Thật ra lý do chính là vì tôi sống ở đây." Lời cô nói khiến cơ thể Chopin cứng đờ lần nữa.

"Sống… sống ở chỗ của Franz? Hai người…"

"Đừng nghĩ nhiều quá nhé. Franz là một nhạc sĩ tuyệt vời. Anh ấy là chủ nhà của tôi, nếu không có sự giúp đỡ của anh ấy, có lẽ tôi vẫn đang lang thang đầu đường xó chợ mất."

"Nghe qua thì… hình như có chuyện rất thú vị ở trong đó?"

"Không đến mức gọi là thú vị, nhưng nếu anh có hứng thú, Fryderyk, sau này tôi sẽ từ từ kể cho anh nghe."

Khi nghe Charoline nhẹ nhàng nhắc đến quá khứ, lại nhìn nụ cười ấm áp kia, Chopin dường như đã hiểu tại sao mình lại có ấn tượng sâu đậm với cô đến thế. Giống như đóa pansy mọc trên cánh đồng Warsaw, trông có vẻ yếu mềm, nhưng luôn giữ lại hơi ấm cho riêng mình.

"Câu chuyện của cô, tôi nhất định sẽ lắng nghe thật kỹ."

Liszt hiếm khi không dành thời gian cho chuyện ăn mặc, ngược lại hôm nay anh lại sửa soạn nhanh đến kinh ngạc. Chỉ trong vài phút, anh đã gần như ăn mặc giống hệt lúc đến tham dự một buổi tiệc salon của vị nữ bá tước nào đó — tất nhiên, không quá nổi bật và cũng không đội mũ lễ, dù sao thì đây cũng là nhà mình.

Khi anh quay lại phòng khách, Charoline và Chopin đã bắt đầu trò chuyện. Có vẻ như họ rất hợp nhau, điều đó khiến anh không khỏi nhướng mày, từ bỏ vẻ lười nhác ở nhà, bước đến ghế sofa với phong thái như đang bước vào một buổi hòa nhạc quan trọng.

"Đang nói chuyện gì thế? Cho tôi tham gia một chút được không?"

Giọng nói ấm áp vang vọng trong phòng khách, chủ nhà cuối cùng cũng xuất hiện.

"Franz."

Chopin đứng dậy, đón nhận cái ôm nồng nhiệt từ người bạn Hungary.

"Xin thứ lỗi cho hành động thất lễ vừa rồi của tôi, Fryderyk, xin hãy nhận lời xin lỗi chân thành của tôi, tôi rất vui vì anh đã đến."

Buông người bạn Ba Lan ra, Liszt cố gắng lấy lại hình tượng bằng lời xin lỗi đầy thành ý.

"Không cần xin lỗi đâu, Franz, chỉ là tôi hơi bất ngờ với cách anh "đón tiếp" tôi thôi."

Cảm nhận được sự áy náy của người nghệ sĩ dương cầm Hungary, Chopin dùng chút hài hước để xoa dịu bầu không khí.

Nền là chiếc dương cầm Bösendorfer đen đỏ, tiền cảnh là cuộc gặp gỡ của hai chàng trai tuấn tú, như vị thần và thiên sứ hạ thế. Charoline tựa má ngồi một bên, ngắm nhìn cuộc trò chuyện giữa vị vua dương cầm và thi sĩ dương cầm, cảm thấy khung cảnh này đẹp đến mức sánh ngang với bất kỳ kiệt tác hội họa nào.

Nét vẽ này, tông màu này, ánh sáng và bóng tối này… Chúa ơi, sao bên mình lại không có chiếc máy ảnh nào, nếu có, cô đã có thể lưu giữ khoảnh khắc này mãi mãi rồi.

"Fryderyk, anh có muốn biết vì sao Franz hôm nay lại hành động kỳ lạ thế không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!