Chương 40: (Vô Đề)

Liszt kéo Charoline chạy dọc theo con phố ấy một quãng thật dài, mãi đến khi rẽ vào một con hẻm nhỏ mới dừng lại.

Đã lâu rồi anh chưa vận động mạnh như thế, nhịp tim dồn dập do chạy đem lại một cảm giác ngạt thở sảng khoái, che giấu đi bí mật đang nảy mầm trong tim anh.

Nghệ sĩ dương cầm luôn chú trọng đến tác phong và lời nói của mình, chưa từng nghĩ có một ngày bản thân lại không màng hình tượng như thế này. Vẻ mặt căng cứng trên khuôn mặt anh rốt cuộc cũng không giữ được nữa, khóe môi cong lên, cúi đầu lặng lẽ nhìn cô.

Nghệ sĩ vĩ cầm mỉm cười tựa vào bức tường đá sau lưng, gắng sức điều chỉnh nhịp thở. Cảm giác thô ráp từ phía sau truyền tới, nhưng cô hoàn toàn chẳng bận tâm đến sự khó chịu ấy, ngẩng đầu nhìn bầu trời hẹp bị con hẻm ép lại thành một dải mỏng.

Cho đến khi khuôn mặt Liszt xuất hiện trong tầm mắt cô.

Cô phát hiện mái tóc vàng xưa nay luôn gọn gàng của anh giờ hơi rối, vài lọn rủ xuống, hơi thở khẽ khàng khiến những sợi tóc óng ánh ấy lay động. Bàn tay nóng hổi đang nắm tay cô cuối cùng cũng buông lỏng, chuyển sang chống lên tường cạnh tai phải của cô, đỡ lấy thân thể anh đang dần nghiêng xuống.

Bên trái cô là con hẻm tĩnh lặng bị chiếc hộp đàn anh đang cầm chặn lại, bên phải là dòng người tấp nập bị cánh tay vững chắc của anh ngăn cách.

"Cô biết không, "Liszt" chưa bao giờ vì trở thành tâm điểm của đám đông mà phải chật vật bỏ chạy như vậy—"

Đôi mắt xám xanh của cô cong lên thành hình trăng khuyết xinh đẹp.

"Chơi vĩ cầm ngay giữa phố, lại còn nhảy minuet trước mặt tôi? Tôi cũng không ngờ điệu minuet của cô cũng khá đấy—"

Dù mím môi, nụ cười vẫn chẳng thể giấu được.

"Hừ, Charoline, những buổi tiệc salon ấy, có bao giờ thấy cô nhiệt tình với tôi thế đâu."

Đôi vai cô khẽ run rẩy, bán đứng tâm trạng vui vẻ trong lòng.

"Vậy nên, ngài nghệ sĩ dương cầm Liszt, lời lấy lòng của cô nghệ sĩ vĩ cầm Charoline có khiến ngài hài lòng chăng?"

"Ừm — tạm được, có thể chấp nhận được."

Tiếng cười trong trẻo vang lên trong không gian nhỏ bé ấy.

"Bây giờ tâm trạng anh đỡ hơn chút rồi chứ, Franz?"

Không quên mục đích cuối cùng, cô khẽ hỏi anh.

Anh im lặng một lát, cuối cùng bình tĩnh mở lời.

"Ngày mai cô định đi gặp anh ta à, vì anh ta đã cho cô địa chỉ?"

"Gặp ai cơ?"

"Cho phép tôi được nhắc nhở, thưa tiểu thư, câu "tôi đảm bảo ngày mai anh sẽ gặp lại tôi" là cô đích thân nói với ngài Fryderyk Chopin."

"Ồ, chẳng lẽ anh quên rồi sao, ngày mai tôi phải đi làm đó, làm gì còn thời gian mà đi thăm Fryderyk nữa."

"Vậy là, ngày mai cô sẽ không đi gặp anh ta?"

"Tôi đảm bảo với anh, ngày mai tôi tuyệt đối sẽ không chủ động đi gặp anh ấy."

Nhưng nếu là bị động gặp lại, thì chuyện đó đâu còn trong tầm kiểm soát của tôi nữa, anh không được giận đấy nhé.

"Tốt lắm, tâm trạng tôi bây giờ chỉ còn thiếu một chút là thật sự rất tốt rồi."

Anh rút tay về, dùng các ngón tay vuốt lại mái tóc, lộ ra vẻ đắc ý nho nhỏ.

"Đưa hộp đàn cho tôi đi, Franz."

Charoline đặt lại cây vĩ cầm vào hộp, sau đó đưa nó cho Liszt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!