Chương 39: (Vô Đề)

Cảm giác trong lòng thật sự quá đỗi kỳ lạ, đến mức Liszt khó mà nói rõ đó là thứ cảm xúc gì. Có lẽ giống như khi còn bé, vất vả lắm mới được thưởng một viên kẹo, vừa mới bóc ra chưa kịp đưa vào miệng thì đã bị người khác cướp mất, còn bản thân thì chỉ có thể đứng nhìn người ta vui vẻ thưởng thức vị ngọt ấy, trong khi tay mình chỉ nắm lại mảnh giấy gói kẹo trống trơn, đầy chua xót.

Nhìn ba người đang trò chuyện vui vẻ, anh khẽ cười, có chút bất lực.

Kẹo à? Bây giờ mình còn có thể có những suy nghĩ trẻ con thế này sao.

Charoline vẫn là Charoline, cô ấy không phải là viên kẹo thuộc về bất kỳ ai.

Nhưng trong lòng anh lại âm thầm hiện lên một ý nghĩ thế này: nếu đó là viên kẹo của mình, mình tuyệt đối sẽ không để nó có cơ hội bị người khác cướp đi.

Vị vua dương cầm tương lai khi ấy còn chưa biết, cảm giác này gọi là thất vọng, hương vị ấy gọi là ghen tuông.

Đây là lần đầu tiên, con người vốn luôn khoáng đạt ấy nếm trải hương vị của sự đố kỵ.

Có lẽ vì ba lần gặp gỡ "rất Paris" ấy, bầu không khí giữa Charoline và Chopin trở nên tinh tế đến mức người khác khó lòng xen vào. Khi họ trò chuyện riêng với người khác thì không có gì bất thường, nhưng mỗi khi hai người đó bắt đầu nói chuyện với nhau, luôn khiến người ta có ảo giác như hoa nở đầy đất dưới chân họ.

Trên bàn ăn.

Paer ngắm nhìn nhóm thanh niên, phản ứng hóa học giữa ba người khiến ông có cảm giác như đang xem một vở opera tuyệt mỹ. Ông nâng ly rượu, giấu đi ý cười nơi khóe miệng, chỉ vì Liszt – người vừa mới còn hào hứng trao đổi về âm nhạc với Chopin – sau khi nhìn thấy Charoline đưa bình rượu cho Chopin và hai người đó có một màn tương tác không lời, thì ngay lập tức dừng tay, nụ cười trên mặt cũng cứng lại.

Thật thú vị. Người luôn tự tin rằng mình có thể nắm bắt mọi thứ như Liszt, cuối cùng cũng có ngày bị người khác làm lay động tâm trí.

Hai thiên tài dương cầm được ông sắp xếp để gặp mặt hôm nay, quả nhiên là một trong những quyết định tuyệt vời nhất ông từng làm.

Bữa trưa ấy, Liszt ăn mà chẳng biết mùi vị gì, đến cả lúc rời đi cũng có chút ngẩn ngơ, hoàn toàn không nhớ rõ mình đã đồng ý điều gì khi đang mải suy nghĩ vẩn vơ.

"Lorraine, có thể cho tôi biết địa chỉ của cô ở Paris không? Ý tôi là… nếu có cơ hội, tôi sẽ gửi thư cho cô."

Ba nhạc sĩ tạm biệt chủ nhà, khi đứng ở cửa biệt thự chào nhau, Chopin tiến lại gần Charoline hỏi.

Liszt khẽ run lên, im lặng đứng bên cạnh.

Charoline như sực nhớ ra điều gì, bỗng bật cười.

"Fryderyk, không cần hỏi địa chỉ đâu, tôi đảm bảo ngày mai anh sẽ gặp lại tôi, đến lúc đó anh sẽ biết thôi."

"… Số 27 phố Poissonnière, đó là địa chỉ của tôi. Vậy tôi sẽ chờ mong được gặp lại cô vào ngày mai."

Chopin suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói ra địa chỉ của mình. Anh đội mũ lễ lên, hướng về Liszt cúi đầu chào theo kiểu quý ông.

"Franz, tôi xin phép đi trước. Gặp được anh là một trong những điều tuyệt vời hiếm hoi kể từ khi tôi đến Paris, mong sẽ có cơ hội tiếp tục cùng anh thảo luận về âm nhạc và chơi dương cầm song tấu."

Sau khi nhận lại cái cúi chào từ Liszt, Chopin gọi một chiếc xe ngựa rồi rời đi ngay.

"Được rồi, anh ấy đi xa rồi, không cần vẫy tay nữa đâu."

Không hiểu vì sao, màn chia tay mang tính lễ nghi ấy của Charoline lại khiến Liszt cảm thấy chói mắt đến thế.

"… Vậy, Franz, còn chúng ta thì sao?"

Lần đầu tiên giọng Liszt vang lên mà không mang chút cảm xúc nào, khiến Charoline cảm thấy có chút không quen.

"Chúng ta cái gì?"

"Ý tôi là, tôi và anh, bây giờ về nhà hay còn kế hoạch gì khác? Nếu về nhà thì chúng ta có cần gọi xe không?"

Nhìn Charoline dường như vẫn thản nhiên như thường, trong lòng Liszt bỗng trỗi dậy một nỗi bực bội không thể phát tiết, một kiểu giận dỗi mơ hồ không rõ ràng.

Khó chịu đến không nói nên lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!