Chương 38: (Vô Đề)

Trong phòng đàn, tiếng đàn dương cầm và vĩ cầm hòa quyện với nhau một cách hoàn hảo. Điều này khiến Chopin cảm thấy vô cùng kinh ngạc—bản Polonaise vốn dĩ là một bản nhạc độc tấu dương cầm, vậy mà cây vĩ cầm ấy lại có thể nắm bắt chính xác biểu cảm của cây đàn dương cầm, phối hợp một cách ăn ý đến mức như đang điểm xuyết thêm vẻ rực rỡ cho khúc nhạc ấy.

Không, không chỉ là điểm xuyết, mà là một kiểu hỗ trợ và hoàn thiện lẫn nhau. Tiếng ngân nga của vĩ cầm và khúc ca của dương cầm là sự diễn giải tương hỗ. Dương cầm truyền cho cô sức mạnh, còn vĩ cầm trao cho anh sự dịu dàng sâu lắng.

Kỹ thuật chơi đàn dương cầm cực kỳ điêu luyện, khó mà tin nổi đây là lần đầu tiên nghệ sĩ dương cầm ấy nhìn thấy bản nhạc và chơi trực tiếp. Chopin bị thuyết phục trước khả năng kiểm soát và thể hiện âm nhạc mạnh mẽ ấy, và cảm thấy xấu hổ vì những định kiến trước đây của mình.

Còn cây vĩ cầm ấy… Anh không thể nào kiềm chế nổi niềm vui trong lòng. Không có bản nhạc dành riêng cho vĩ cầm, cô chỉ dựa vào bản nhạc của dương cầm mà ngay lập tức nghĩ ra phần đệm và hòa âm để làm phong phú thêm chiều sâu cho bản nhạc. Đặc biệt là cách cô thể hiện đoạn chủ đề chính, khiến trái tim anh như được lấp đầy bởi hạnh phúc.

Thật tốt biết bao, khi em cũng yêu thích bản nhạc này.

Nụ cười của em là lời khen ngợi đẹp nhất mà tôi từng nhận được.

"Charoline, tôi không thể chờ được nữa để biết ai là người đã viết nên bản nhạc tuyệt vời này. Những nốt nhạc ấy thật quyến rũ."

Liszt thổ lộ, trong khi ngón tay anh càng lúc càng trở nên điêu luyện.

"Franz, chắc chắn rồi. Đây nhất định sẽ là khởi đầu cho một tình bạn tuyệt vời."

Charoline đáp lại anh như thế.

Hai nghệ sĩ mải mê đắm chìm trong âm nhạc, hoàn toàn không nhận ra có hai thính giả nữa đã bước vào phòng đàn.

Paer thích thú quan sát Liszt và người bạn vĩ cầm của anh, dường như trong giai điệu rực rỡ kia, ông còn nghe ra điều gì đó khác biệt.

"Tên của cô là Charoline đúng không? Nghệ sĩ vĩ cầm đến từ tương lai…"

Ánh mắt Chopin sáng rực, thầm gọi trong lòng.

Rất muốn, rất muốn, được hòa mình vào màn trình diễn ăn ý ấy;

Rất muốn, rất muốn, cùng hai người tạo nên âm nhạc.

Đè nén sự xúc động đang dâng trào trong lòng, Chopin ngồi xuống ghế trước cây đàn dương cầm trắng, tà áo khoác xanh đậm thanh nhã của anh nhẹ nhàng buông thõng theo động tác. Anh nhắm mắt lắng nghe một lúc, rồi đúng lúc đoạn chủ đề tái hiện, anh nhẹ nhàng nhấn phím đàn, hòa mình vào bản hòa tấu.

Tiếng đàn dương cầm đột ngột vang lên khiến Liszt và Charoline ngạc nhiên nhìn nhau. Nhưng chỉ sau vài ô nhịp, họ đã bị cuốn vào cảm xúc tinh tế được dệt nên bởi tiếng đàn ấy — người này là một phù thủy của cảm xúc, người có thể dùng 88 phím đen trắng để diễn tả bao tầng lớp hỷ nộ ai lạc, hoàn toàn ăn khớp với câu chuyện mà bản nhạc muốn kể.

"Thì ra là chính ngài nhạc sĩ! Ngài đã sáng tác một tác phẩm thực sự đáng kinh ngạc."

Liszt ngẩng đầu, qua khe hở của nắp đàn dựng lên, nhìn thấy mái tóc nâu ấm áp của người nghệ sĩ đang chơi đàn phía trước.

"Chính phần biểu diễn của ngài mới khiến tôi vô cùng vui mừng."

Chopin nhìn người nghệ sĩ dương cầm tóc vàng, mỉm cười đáp lại lời khen với sự đồng điệu.

Chỉ có Charoline là bị nắp đàn che khuất tầm nhìn. Cô không thể thấy gương mặt của Chopin, chỉ nghe được giọng nói trầm ấm và đầy xúc động của anh — giọng nói ấy nghe thật quen, nhưng cô lại không thể nhớ ra đã nghe ở đâu.

Cô có phần kích động, bản nhạc đang gần đến hồi kết — ngay bây giờ thôi, cô sẽ được chứng kiến cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Vua dương cầm Liszt và Thi sĩ dương cầm Chopin!

"Bản nhạc sắp kết thúc rồi, chúng ta hãy cùng nhau tạo nên một dấu chấm hoàn hảo nhé."

Hai nghệ sĩ dương cầm gật đầu đồng ý, rồi đồng loạt nhìn về phía người nghệ sĩ vĩ cầm. Charoline hiểu ý, dùng tiếng đàn của mình đệm lên hợp âm cuối cùng cho họ. Ba người chơi đến nốt cuối cùng trên bản nhạc, sự phối hợp ăn ý hoàn hảo khiến ai cũng lưu luyến không thôi.

Liszt hăng hái nhìn chăm chú vào nghệ sĩ dương cầm phía trước — cùng trẻ tuổi, cùng tài năng, quan trọng nhất là những tác phẩm của anh ta đầy cảm hứng và đậm tình cảm. Đây là người có cùng tâm hồn âm nhạc với anh, chắc chắn họ sẽ có vô vàn điều để chia sẻ, điều đó khiến anh cực kỳ phấn khích!

Cảm xúc tương tự cũng tràn ngập trong lòng Chopin. Người nghệ sĩ dương cầm đối diện đã thể hiện một cách hoàn hảo tất cả cảm xúc mà anh gửi gắm vào bản nhạc, cách chơi không thể chê vào đâu được, âm thanh ấy đã gõ mở cánh cửa trái tim anh. Đây là người đầu tiên, từ khi anh đặt chân đến Paris, khiến anh thực sự muốn kết thân, muốn trò chuyện một cách chân thành!

Tiếng vỗ tay rộn rã vang lên, cắt ngang ánh mắt đầy đồng cảm của hai người nghệ sĩ. Paer vui vẻ không tiếc lời khen ngợi hai học trò của mình: "Bravo! Các quý ngài, vì màn trình diễn xuất sắc của các cậu. Xem ra việc để các cậu làm quen đúng là một quyết định đúng đắn. Còn ngẩn ra làm gì nữa? Chẳng lẽ các cậu cần tôi giới thiệu nữa sao? Trời ơi, chẳng lẽ bản hòa tấu vừa rồi chưa đủ để nói lên tất cả?"

Lời đùa hóm hỉnh của Paer khiến mọi người trong phòng đều bật cười. Hai nghệ sĩ dương cầm cùng lúc đứng dậy, bước về phía nhau — bước về phía một tình bạn khiến người ta ngưỡng mộ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!