Chương 37: (Vô Đề)

Hai người lại gặp nhau, mỉm cười nhìn nhau thật lâu mà không ai lên tiếng. Gió thổi làm lá rơi xào xạc giữa rừng cây.

"Chúng ta định cứ đứng thế này mãi sao, thưa ngài? Cảm giác hơi… lạ." Charoline bật cười khẽ, bầu không khí này thật sự ấm áp đến mức có chút kỳ quặc.

"Xin lỗi, có lẽ vì quá bất ngờ khi gặp lại cô, nên tôi không biết phải diễn đạt thế nào."

Cuộc đối thoại ngắn ngủi kết thúc, lại rơi vào một khoảng lặng dài. Điều này khiến Chopin không khỏi nhíu mày. Cảm giác này quá lạ lẫm – rõ ràng trong lòng có biết bao lời muốn nói, nhưng đứng trước cô, lại không thể thốt nên lời.

Những kỹ năng giao tiếp anh từng khéo léo sử dụng trước giới quý tộc bây giờ hoàn toàn không thể áp dụng với cô.

Phải chi có một cây dương cầm. Chỉ cần cho tôi được chơi đàn, tôi sẽ có thể nói hết những điều trong lòng.

Chopin lập tức rơi vào vòng xoáy nghi hoặc chính mình, niềm vui vừa rồi phút chốc tan biến.

"Thưa ngài, ngài không vui sao?"

Cô nhận ra sự khác thường nơi anh.

"Không… không hề."

Anh đáp lời với vẻ ngập ngừng.

"Thưa ngài, nói dối không phải là phẩm chất tốt đâu. Vui vẻ lên nào, tôi nghĩ có lẽ ngài cần một chút Mozart."

Charoline nghiêng người về phía trước, nhận ra được chút bất an và nỗi u sầu đang vây lấy vị thiên thần của ngày hôm nay.

"Mời ngài ra băng ghế kia ngồi một lát, không cần nói gì đâu, chỉ cần nghe tôi chơi đàn thôi. Bản Sonata số 17 cung Đô trưởng dành cho violin của Mozart, tặng riêng cho ngài đấy."

Cảm xúc rộn ràng bật lên ngay khi cây vĩ chạm đến dây đàn. Những câu nhạc trong chương một vang lên mạnh mẽ và đầy cảm hứng. Giữa giai điệu ấy tuôn trào một niềm kiêu hãnh hân hoan như gió xuân thổi tới, ấm áp, vui tươi, chân thật và thuần khiết.

Trong âm nhạc có cả ánh nắng lấp lánh xuyên qua đồng hoa, lay động từng nhành cỏ nhỏ, mạnh mẽ xua tan mọi bóng tối, để lại chỉ là mùi hương của niềm vui và xúc động.

Chopin bất giác được chữa lành, thôi không bận tâm đến chuyện nên nói gì, chỉ đơn giản để mọi thứ diễn ra tự nhiên thế này là đủ rồi.

Dù vậy, hai bàn tay anh vẫn siết chặt vào nhau, găng tay trắng vì lực mà nhàu nát. Thậm chí không kiểm soát được, các ngón tay anh còn khẽ gõ lên mu bàn tay theo nhịp của phần dương cầm đồng diễn.

Nếu có thể cùng cô ấy biểu diễn một bản nhạc, hẳn sẽ là điều tuyệt vời nhất.

Nỗi u sầu sâu thẳm trong anh dường như không thể ẩn mình dưới ánh nắng, chỉ còn lại nụ cười trên môi.

"Có khiến ngài vui hơn chút nào không, thưa ngài?"

Bản nhạc kết thúc, giọng nói rộn ràng vang lên.

Chopin ngồi trên băng ghế không đáp, nhưng nụ cười nhẹ nơi khóe môi đã nói lên tất cả.

"Nếu tôi nói là chưa đâu, thì có phải tôi sẽ được nghe thêm vài bản nữa không?"

Cuối cùng anh vẫn không cưỡng lại được mà tham lam mở lời.

"Không thành vấn đề đâu, thưa ngài. Vì cái gọi là duyên phận, hôm nay tất cả các bản tôi định luyện tập, ngài đều có thể nghe, miễn là ngài không chán."

Charoline đặt cây vĩ cầm xuống, bước tới băng ghế đối diện anh mà ngồi xuống, giữa họ là một chiếc hộp đựng đàn.

"Nhưng để màn trình diễn thật hoàn hảo, xin cho tôi nghỉ một lát đã."

"Nếu có thể… tôi có thể trò chuyện với cô một chút không?"

Anh không nhìn cô, chỉ ngước mắt về phía bầu trời, nơi có một đàn chim sơn ca vừa sải cánh bay qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!