Chương 32: (Vô Đề)

Trong căn phòng, sau một khoảng thời gian dài im lặng, Caroline chậm rãi tiến lại gần Liszt, nhưng anh lại lùi về sau, giữ khoảng cách lịch sự như ban đầu.

Một tia tổn thương hiện lên trong đôi mắt cô.

"Anh vội vàng chạy đến đây, thậm chí không chút khách sáo mà mở cửa phòng của một quý cô, là vì sợ cô ấy gặp chuyện gì sao?"

"…Tôi xin lỗi vì sự thất lễ của mình, thưa phu nhân. Chỉ là tôi không nghĩ rằng giữa bà và tiểu thư ấy lại có điều gì cần phải bàn bạc riêng."

"Anh sợ tôi sẽ nhắc đến quá khứ giữa tôi và anh trước mặt cô ấy sao?"

"Sợ ư? Tôi chưa từng giấu cô ấy về quá khứ của mình."

"Franz! Còn tôi thì sao? Còn chúng ta thì sao?"

Caroline xúc động, tiến gần hơn và lớn tiếng chất vấn Liszt.

"Phu nhân, xin cho phép tôi nhắc nhở bà, bây giờ bà là phu nhân D"Artigaux."

Liszt nhíu mày, một lần nữa kéo giãn khoảng cách.

"Vậy là anh đã hoàn toàn quên hết rồi sao? Ngay cả những ký ức đẹp đẽ cũng bị anh vứt bỏ rồi sao?"

Giọng cô đã bắt đầu run rẩy vì xúc động.

"Không, thưa phu nhân," Liszt điềm tĩnh đáp, "Quá khứ dù có tươi đẹp đến đâu cũng đi cùng với nỗi đau. Nếu cứ mãi chìm đắm trong ảo mộng, thì sẽ đánh mất cả hiện thực."

"Nhưng hiện thực làm tôi đau khổ! Chỉ có trong mộng tưởng tôi mới có thể nở nụ cười. Đã hai năm rồi, tôi hối hận rồi! Nếu tôi không thuận theo gia đình, không từ bỏ tình yêu trong lòng, thì bây giờ tôi đã không phải chịu đựng sự giày vò này."

"Xin anh hãy yêu thương Caroline như trước đây, chỉ có anh mới có thể khiến cô ấy hạnh phúc lần nữa."

Cô dường như đã nhận ra điều gì đó, tha thiết hỏi người nghệ sĩ dương cầm.

"Ngay cả tên tôi, anh cũng không muốn gọi nữa sao, Franz? Anh vẫn còn yêu tôi, nhưng anh sợ phải gọi tên tôi!"

"Thưa phu nhân, bà đã thề nguyền trước các vị thần để kết hôn với người khác. Dù quá khứ có ra sao, chúng ta nên dành cho nhau sự tôn trọng…"

Liszt bị lời lẽ đầy mong đợi của Caroline làm cho kinh ngạc, cố gắng dùng những câu từ uyển chuyển để diễn đạt.

"Không, Franz, tôi không tin!"

Caroline lớn tiếng ngắt lời anh, xúc động thổ lộ suy nghĩ: "Là cô ấy! Chính là cô ấy, đúng không? Cô gái sống cùng anh, cùng anh đến salon, lặng lẽ ngồi nghe anh chơi đàn — chính cô ta đã dụ dỗ anh, khiến anh thay đổi lòng dạ, đúng không?"

"Phu nhân D"Artigaux!"

Liszt nghiêm nghị cắt ngang Caroline, trong giọng nói đã mang theo sự giận dữ: "Kéo tôi ra khỏi vực sâu của tình yêu là tiếng đại bác của Cách mạng tháng Bảy! Là âm nhạc đã giúp tôi hồi sinh!"

"Còn cô ấy, cô ấy là người thuê nhà của tôi, là bạn bè, là người đồng hành trên con đường âm nhạc!"

"Tôi không cho phép bất cứ ai dùng bất cứ lý do gì để bôi nhọ một nhạc sĩ thực thụ!"

"Dù trước thân phận quý tộc của bà, chúng tôi nhỏ bé như cát bụi, nhưng xin đừng quên rằng, kim tự tháp cũng được xây dựng từ những hạt cát."

Caroline bị sốc khi lần đầu tiên thấy Liszt giận dữ đến thế. Những lời nói của anh như cơn bão quật mạnh vào tim cô. Cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, bản thân lại không được anh dịu dàng đối đãi.

"Chúng tôi không phải là đồ chơi, xin bà hãy tôn trọng tôi, và tôn trọng tất cả những người làm âm nhạc!"

"Ngay từ khoảnh khắc bà chấp nhận hôn nhân với người khác, bà đã tự tay đẩy tôi ra khỏi thế giới của mình rồi."

"Xin bà hãy giống như vị tiểu thư quý tộc mà tôi từng biết — đừng tự hạ thấp chính mình, cũng đừng giẫm đạp lên lòng tự trọng của tôi nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!