Chương 30: (Vô Đề)

Giáng Sinh đã qua được vài ngày, năm cũ sắp kết thúc. Có lẽ vì năm mới sắp đến, những ngày tuyết rơi liên miên ở Paris cuối cùng cũng dừng lại.

Ánh hoàng hôn nhuộm sắc vàng lên lớp tuyết trắng trên mái nhà. Charoline ngồi bên cửa sổ phòng đàn, chán chường vô cùng. Ngày mai là năm mới, mấy ngày qua cô đã điều chỉnh lịch nghỉ ngơi.

Cô nhìn những cỗ xe ngựa lăn bánh trên tuyết, để lại những vệt đen kéo dài vào khoảng không xa xăm, nhưng lại không thể tìm ra con đường âm nhạc của chính mình sẽ dẫn đến đâu.

Từ sau khi chứng kiến Liszt trong bộ lễ phục lộng lẫy trở về vào ngày Giáng Sinh, có thể tùy ý chơi đàn dương cầm của mình, trong lòng Charoline dâng lên sự ngưỡng mộ và ghen tị. Khát khao được biểu diễn cũng ngày một mãnh liệt hơn.

Sự khác biệt giữa kỳ vọng và thực tế khiến cô, người vừa thoát khỏi cuộc vật lộn sinh tồn, cảm thấy ủ rũ suốt nhiều ngày liền.

Charoline khao khát theo đuổi âm nhạc, tự do chơi vĩ cầm, nhưng lại sợ rằng tên mình sẽ lưu lại trong dòng lịch sử vốn không thuộc về mình—

Liszt, người có thể ngay lập tức ghi nhớ bản nhạc chơi đối âm của Bach, lại không thể nắm bắt được nét đặc trưng rõ rệt trong bản "Hungarian Dance" của Brahms. "Morning Mood" của Grieg thì bị anh xem như một bản ngẫu hứng không đáng để tâm.

Điều này thật bất thường.

Cứ như có một thế lực vô hình nào đó đang bảo vệ những bản nhạc chưa ra đời ấy vậy.

Dù Charoline chưa từng có ý định chiếm lấy những nốt nhạc đó.

Liszt ngồi bên bàn, chỉnh sửa giai điệu vừa được anh cải biên trên đàn dương cầm. Charoline lặng lẽ quan sát anh xóa đi những đoạn sáng tạo với vẻ mất kiên nhẫn, sau đó dùng ngòi bút chấm lên bản nhạc những nốt mới.

Những chấm nhỏ như con nòng nọc rải rác trên khuông nhạc, chỉ viết được vài ô nhịp đã phải chấm lại mực. Nhưng Liszt vẫn lặp đi lặp lại hành động ấy, như thể sợ rằng chỉ cần chậm một chút thôi, dòng nhạc sẽ vụt mất khỏi tay anh.

"Franz— Franz Liszt—"

Tiếng gọi vang lên từ bên ngoài cửa sổ khiến Charoline không khỏi nghiêng đầu nhìn ra, trong khi Liszt thì chẳng buồn ngẩng lên.

"Charoline, giúp tôi xem đó là ai."

Ngón tay đang viết nhạc của nhạc sĩ dương cầm không hề có ý định dừng lại.

Charoline vươn người ra cửa sổ để tìm kiếm. Dưới lầu là một cỗ xe ngựa tư nhân màu đen đang đỗ lại. Bên cạnh là một quý ông mặc lễ phục đen, cổ áo thắt chiếc khăn lụa xanh. Thấy cô xuất hiện nơi khung cửa, người đó thoáng sững sờ, nhưng vẫn lịch sự cởi mũ chào.

Mái tóc nâu sẫm xoăn nhẹ cùng bộ ria mép đặc trưng — Charoline nhận ra đó là ai.

"Franz, đó là ngài Eugène Delacroix." Cô quay đầu lại nói với Liszt, "Tôi đi mở cửa cho ngài ấy."

Liszt cuối cùng cũng dừng bút một thoáng, dặn dò Charoline: "Làm phiền cô pha một ấm trà nhé. Mẹ tôi sẽ xuống mở cửa cho anh ấy, cô không cần bận tâm đâu, Eugène sẽ tự lên đây."

Nói xong, anh lại tiếp tục vùi đầu vào bản nhạc.

Charoline thở dài. Cô vẫn chưa thể hiểu nổi kiểu giao tình không hề khách sáo này giữa những người bạn với nhau. Tự tay mở cửa phòng, cô xoay người đi chuẩn bị trà.

Khi cô trở lại, Delacroix đã ngồi trên ghế sofa, chờ Liszt chỉnh sửa bản nhạc.

"Ngài Delacroix, mời dùng trà."

"Không cần khách sáo vậy đâu, tiểu thư. Tôi không ngại nếu cô gọi tên tôi. Cô biết đấy, họa sĩ luôn dành ưu ái đặc biệt cho những điều đẹp đẽ."

Delacroix đón lấy chén trà, ánh mắt dừng trên Charoline không rời:

"Tôi vẫn còn nhớ tiếng đàn dương cầm của cô. Bản "Toccata và Fugue" ấy, đến nay tôi vẫn chưa thể quên."

Không ngờ một trong ba đại danh họa lãng mạn của Pháp lại vẫn nhớ đến mình, Charoline cảm thấy vô cùng bất ngờ và vinh hạnh.

"Ngài có thể gọi tôi là Charoline. Sau ngần ấy thời gian mà ngài vẫn nhớ tôi, trí nhớ của ngài thật đáng khâm phục."

"Dĩ nhiên rồi, tiểu thư Charoline. Bởi vì tôi ghi nhớ bằng đôi mắt này—" Họa sĩ chỉ vào mắt mình, "Bất cứ vẻ đẹp nào có thể làm tôi rung động đều không thể thoát khỏi tầm nhìn này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!