Charoline hoàn toàn không biết phải đáp lại thế nào. Trong đầu cô như rơi vào một vòng xoáy kỳ lạ, vô tận lặp đi lặp lại câu "Ich liebe dich" của Liszt. Dù biết anh không hề có ý tứ mập mờ nào khi nói câu đó, nhưng cô vẫn không thể không bị thu hút bởi sức hút quyến rũ toát ra từ người nghệ sĩ dương cầm này.
"Sự thật là một kẻ lẳng lơ." (Truth is a great flirt)
Không hiểu sao, Charoline bỗng nhớ đến câu nói nổi tiếng của Liszt. Bỏ qua ý nghĩa gốc, trong cách cô hiểu, "sự thật" chính là "tình yêu," và Liszt chính là "sự thật" của mọi thiếu nữ ở Paris, thậm chí là khắp châu Âu.
Paganini ơi, xin hãy tha thứ cho con một giây phản bội này.
Vào khoảnh khắc này, không thiếu nữ nào có thể cưỡng lại Liszt.
Chỉ một giây thôi.
"Tôi phải thừa nhận, đây là một câu nói có sức sát thương cực lớn." Charoline lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng nói, "Franz, hãy cẩn thận khi sử dụng câu này, nếu anh không muốn vô tình lấy đi trái tim của một tiểu thư có tiếng mẹ đẻ là tiếng Đức."
"Thế tôi đã lấy đi trái tim của cô chưa?"
Liszt nháy mắt với cô, đôi mắt xanh lục lam ánh lên sự mong chờ, nhưng nụ cười tinh nghịch trên khóe môi lại bán đứng anh.
"…"
Khoé miệng Charoline giật giật.
Cô biết ngay mà, con người này chính là loại thích trêu chọc người khác một cách không kiêng nể. Ừ thì đẹp trai giỏi giang thì ghê gớm lắm sao! Dù có đẹp đến mức nào thì cũng không thể lay động trái tim cô, vì nó đã thuộc về Paganini mất rồi!
Khó chịu quá! Cô quyết định trừ điểm hảo cảm của anh ngay lập tức!
"Trái tim của tôi mãi mãi thuộc về violin." Cô thản nhiên đáp, "Ngoài ra, anh hình như quên rằng tiếng Đức không phải là tiếng mẹ đẻ của tôi."
"…"
"Và tôi nghĩ rằng anh thực sự cần phải ôn lại tiếng Đức của mình. Anh biết đấy, Beethoven nói tiếng Đức, thầy Czerny của anh cũng nói tiếng Đức. Chẳng lẽ anh định viết thư cho thầy bằng tiếng Pháp sao?"
Charoline cố gắng dùng đạo lý "tôn sư trọng đạo" để thuyết phục anh.
"Nhưng… thầy Czerny có thể hiểu tiếng Pháp mà." Liszt biện hộ.
"…"
Lần này thì Charoline hoàn toàn cạn lời. Cô rốt cuộc cũng hiểu tại sao Liszt và Berlioz lại thân thiết như vậy — chỉ cần nhìn cách anh bám víu lấy tiếng Pháp một cách cố chấp như thế này là đủ biết rồi.
Thôi kệ đi, dù sao thì người sẽ đến Weimar làm việc sau này không phải cô. Người sẽ khổ sở vì tiếng Đức kém cỏi của mình, chính tả lộn xộn cũng không phải cô.
Cô thầm nghĩ: Nói thật đi, Franz, có phải anh sợ nếu học một ngôn ngữ mới thì sẽ quên mất một ngôn ngữ cũ theo kiểu "định luật bảo toàn ngôn ngữ" không?
Ở bên cạnh, Anna bất lực xoa trán, lắc đầu đầy ngán ngẩm trước hành vi của con trai mình.
"Hai nghệ sĩ yêu quý, đáng thương cho Anna khi phải ngồi cô đơn một mình thế này." Anna đứng dậy, vươn vai vài cái rồi đi về phía Charoline. "Nhìn hai con, ta lại nhớ đến những ngày tháng tuổi trẻ. Chẳng có gì vui hơn những cuộc trò chuyện cùng bạn bè."
"Mẹ vẫn còn rất trẻ mà." Liszt phản đối ngay lập tức.
"Ta vẫn còn nhớ hồi đó chúng ta thích nhất là nhảy múa trên những cánh đồng rộng lớn. Vườn nho ở Raiding làm ta nhớ quá."
Gương mặt Anna ánh lên sự hoài niệm.
"Nếu mẹ muốn, con có thể nhảy với mẹ ngay bây giờ." Liszt mỉm cười, "Con sẽ mang cả Raiding đến đây."
"Nào, xin mời phu nhân, bây giờ con chính là "Franz" của mẹ."
Vừa dứt lời, ngón tay anh liền lướt trên những phím đen trắng, một điệu dân ca Hungary vang lên, nhanh chóng lấp đầy mọi ngóc ngách trong căn phòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!