Chương 28: (Vô Đề)

Đến khi Charoline ôm một chai rượu vang và mang theo một hộp chocolate trở về nhà, lò sưởi trong phòng khách đang cháy rất vừa vặn. Cô đặt những món quà lên chiếc bàn đã được trải khăn đẹp mắt, rồi vươn tay về phía lò sưởi để xua đi cái lạnh còn vương trên người.

Căn phòng rộng lớn nhưng không có ai ở đó. Liszt vẫn chưa trở về từ bữa tiệc, còn Anna hẳn đang chuẩn bị bữa tối dưới bếp. Khi cơ thể đã ấm lên, Charoline quyết định xuống nhà tìm Anna và giúp bà một tay.

Quả nhiên, cô thấy Anna đang bận rộn một cách vui vẻ trong bếp.

Charoline xắn tay áo tiến lại gần: "Anna, có việc gì cháu có thể giúp không?"

"Làm gì có chuyện chủ nhà mời khách dự tiệc mà lại để khách giúp nấu ăn chứ? Cháu đi nghỉ đi nào, chơi đàn violin cũng tốn sức lắm đấy."

Nhìn thấy Charoline cười, bà lại nói tiếp: "Ta không nói sai đâu. Cháu có biết không? Sau mỗi buổi biểu diễn, Franz gần như không thể nhấc nổi tay, đến mức phải có người dìu đi đấy."

Liszt mệt đến kiệt sức sau mỗi buổi diễn sao? Hẳn là do anh tự mình chơi trọn cả đêm nhạc.

Dù sao thì, trong thời đại này, một nghệ sĩ dám độc diễn một đêm nhạc mà không cần dàn nhạc hỗ trợ có lẽ chỉ có anh mà thôi.

Có lẽ nếu cánh tay Liszt biết nói, nó sẽ òa khóc nức nở — mà có khi cây đàn piano độc tấu của anh cũng sẽ khóc cùng.

Độc tấu à… Cô cũng rất nhớ khoảng thời gian chinh phục đôi tai của khán giả.

"Đôi tay của một nhạc công cần được trân trọng, cháu đừng động vào mấy việc này."

"Vậy cháu sẽ giúp bưng món khai vị và tráng miệng lên. Ngoài ra, cháu cũng có thể chuẩn bị bát đĩa. Cháu có mang theo một chai rượu vang và một hộp chocolate mà Anna rất thích."

Anna là một người rất đáng yêu. Mấy hôm trước, khi Liszt mang về vài viên chocolate từ một salon âm nhạc, bà chỉ nói là sẽ "nếm thử một chút", vậy mà cuối cùng lại lấp lánh mắt mà ăn sạch. Charoline vẫn nhớ chuyện đó. Hôm nay, cô mang rượu về cho Liszt, còn chocolate là dành riêng cho Anna.

"Ta á? Ta đâu có thích món đó, dính dính khó ăn lắm!"

Những lời nói nghiêm túc chẳng ăn nhập gì với nụ cười nơi khóe môi, Anna quả là hình mẫu hoàn hảo của kiểu người "miệng nói không, lòng nói có".

"Được rồi, Anna không thích nó chút nào. Vậy thì cứ tùy ý xử lý nó nhé."

Charoline bật cười rồi quay đi, bưng những chiếc đĩa lên nhà.

Bàn ăn đã được bày biện xong, trong phòng, tất cả các ngọn nến đều đã được thắp sáng. Anna còn đặt một giỏ hoa nhỏ trên bàn, khiến không gian tràn đầy không khí lễ hội.

Charoline đặt bình rượu đã được mở sẵn lên bàn, Anna đã sắp xếp hết bát đĩa. Bây giờ chỉ cần chờ Liszt trở về là có thể tận hưởng một bữa tối Giáng Sinh ấm áp.

"Charoline, mau đi thay một bộ đồ khác đi, ta cũng sẽ thay đồ đây. Giáng Sinh mà, phải sạch sẽ xinh đẹp chứ!"

Chủ nhà đã lên tiếng, vậy cô chỉ cần làm theo thôi. Trong phòng khách có lò sưởi nên cũng không quá lạnh, tối nay chắc chắn sẽ có một màn trình diễn âm nhạc, cô nên mặc thứ gì đó nhẹ nhàng một chút. Nhưng khi chọn áo khoác, cô lại gặp vấn đề.

Áo choàng không phù hợp, bộ đồ đang mặc cũng phải thay, vậy thì chỉ còn lại bộ đó.

Charoline lướt ngón tay qua lớp vải xanh đen, trong tai như vang lên tiếng cười nhẹ nhàng của ai đó. Đôi má cô thoáng đỏ bừng, cắn răng rồi dứt khoát khoác nó lên người.

"Tiền là của mình, áo cũng là của mình, tại sao lại không thể mặc chứ!"—Cô tự nhủ trong lòng.

Đến khi Charoline sửa soạn xong, cầm hộp đàn violin xuống phòng khách, Liszt đã trở về rồi. Anh đang ngồi trên ghế sofa đợi họ.

Anna vẫn chưa đến, chỉ có cô và Liszt ở chung một không gian. Tự dưng cô có chút căng thẳng, liền đặt hộp đàn xuống bên cạnh Liszt rồi ngồi xuống, cách anh một khoảng vừa đủ.

Lén lút liếc nhìn Liszt, cô không khỏi thầm than rằng Chúa đã quá ưu ái anh.

Anh mặc một bộ lễ phục sang trọng, cổ áo thắt một chiếc nơ nhiều lớp tinh xảo. Chiếc áo sơ mi trắng muốt kiểu Pháp có phần tay áo được tô điểm bởi hai viên ngọc xanh thẫm. Mái tóc được chải gọn khiến anh trông càng thêm điển trai và tinh tế.

Nếu có ai nói rằng anh là một Công tước hoàng gia quý phái, chắc chắn sẽ không ai nghi ngờ.

"Charoline, cuối cùng cô cũng mặc chiếc áo này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!