Chương 27: (Vô Đề)

Mùa đông ở Paris dần dà buông xuống, từng ngày lại càng thêm giá lạnh.

Charoline khẽ kéo chặt chiếc áo dạ trên người, so với thời tiết buổi sáng, áo quần của cô đã có phần mỏng manh, khó chống lại cái rét. Một cơn gió lạnh lướt qua, khiến cô không khỏi rùng mình, bước chân cũng theo đó mà nhanh hơn.

May mắn là trong nhà có lò sưởi, chỉ cần về đến nơi là có thể sưởi ấm.

Gần đây, trong nhà lại có thêm một người nữa, mà giờ cô cũng đã hoàn toàn quen với sự hiện diện của vị phu nhân ấy.

Phu nhân Anna là một người rất dễ gần. Có lẽ ngày đầu tiên gặp nhau, cả hai đã khiến đối phương không khỏi ngạc nhiên, nhưng qua mấy ngày chung sống, họ đã có thể thân thiết trò chuyện về các hoa văn thêu trên áo quần, cách kết hợp nguyên liệu nấu ăn. Nhân tiện, Charoline cũng có cơ hội nghe thêm vài chuyện thú vị về thời thơ ấu của vị nghệ sĩ dương cầm kia từ những bản tin chính thức.

"Đã mua bánh mì về chưa? Vất vả cho cháu rồi, Charoline."

"Không có gì đâu ạ. Cửa hàng mà hôm nay Anna giới thiệu làm ăn tốt quá, cháu phải xếp hàng đợi một lúc."

"Xem ra tay nghề của họ lại càng tinh xảo hơn trong khoảng thời gian ta vắng mặt rồi."

Hiện tại, Charoline gọi mẹ của Liszt bằng tên của bà—Anna. Đừng lấy làm ngạc nhiên, vì đây là yêu cầu kiên quyết từ chính vị phu nhân này. Bà tự nhận mình còn trẻ, tuyệt đối không muốn nghe cách xưng hô trang trọng như "phu nhân", cho là quá mức nghiêm nghị.

Gia đình Liszt thực sự có một sự cố chấp đặc biệt đối với danh xưng. Franz là như vậy, Anna cũng thế, lúc nào cũng kiên trì với cách gọi của mình.

Nhận lấy ổ bánh mì dài kiểu Pháp từ tay Charoline để cắt nhỏ ra dọn lên đĩa, Anna bỗng nhớ ra điều gì đó, liền hỏi: "Charoline, cháu có biết chỗ nào bán áo khoác mùa đông may sẵn không? Ý ta là loại giá cả hợp lý một chút. Hiện giờ sau khi may mấy chiếc váy mùa đông, trong tay ta cũng chẳng còn bao nhiêu franc nữa…"

Anna thoáng xót xa nhìn Charoline. Theo như Franz kể lại, đứa trẻ này thật đáng thương — bị vứt bỏ đến Paris với hai bàn tay trắng, sau khi tìm được công việc có thể nuôi sống bản thân bằng đàn piano thì liền từ chối sự giúp đỡ từ con trai bà, thay vào đó, mỗi ngày đều tự lo liệu trả tiền thuê nhà.

Số tiền ấy thừa sức giúp cô thuê một căn phòng rộng rãi hơn ở ngoài, nhưng cô vẫn vui vẻ sống trong căn phòng nghỉ nhỏ ấy. Dẫu phải trăn trở vì kế sinh nhai, nhưng tiếng đàn của cô chưa từng nhuốm chút u sầu.

Một nhạc sĩ đến từ phương Đông, vừa cứng cỏi, kiên định, lại vừa ngốc nghếch đến đáng yêu.

Chẳng trách Franz cứ thích trêu chọc cô đến vậy.

"Cháu có thể chấp nhận một chiếc áo có thể không được gia công quá tinh xảo không? Nhưng ta có thể đảm bảo chúng đều là đồ mới, ít nhất đều do những phụ nữ có kinh nghiệm may vá làm ra. Chỉ là màu sắc có phần trầm lắng một chút thôi."

"Không thành vấn đề đâu ạ, Anna! Cháu thậm chí còn có thể mặc cả đồ nam nữa cơ!"

Ánh mắt Charoline sáng rỡ, như thể nhìn thấy hy vọng.

"Ăn sáng trước đi đã, xong ta sẽ chỉ đường cho cháu. Cứ yên tâm, nếu thật sự không tìm được cái nào vừa ý, ta sẽ tự tay may một chiếc cho cháu."

Vấn đề trang phục mùa đông dường như đã có lời giải quyết, khiến bữa sáng hôm ấy trở nên ngon miệng hơn hẳn với Charoline.

Sau bữa ăn, cô làm theo chỉ dẫn của Anna mà tìm đến cửa tiệm ấy. Ở đây có trang phục dành cho cả nam lẫn nữ, toàn bộ đều là hàng may sẵn.

Cửa tiệm này chuyên thu mua những bộ quần áo hoàn thiện rồi phân loại theo tay nghề và chất liệu vải để bán lại, giá cả được định theo cấp bậc. Vì những bộ đồ này đều do các bà nội trợ may chứ không phải của thợ may chuyên nghiệp, nên giá cả rẻ hơn nhiều so với những món hàng rẻ nhất trên phố Vivienne.

Tuy nhiên, khách hàng chủ yếu của cửa tiệm này là dân lao động, vậy nên đa phần quần áo đều rất giản dị, ít có những bộ áo quần cầu kỳ về kiểu dáng lẫn chất liệu.

Điều này lại giúp Charoline bớt phân vân hơn, bởi cô chỉ cần chọn trong số ít những món có chất vải tốt và đường may tươm tất một chút. Dù sao, môi trường làm việc của cô cũng không thể tùy tiện quá mức.

Cuối cùng, cô chọn một chiếc áo choàng nữ. Một chiếc áo choàng dày dặn mà không hề cồng kềnh, vừa vặn để chống chọi với mùa đông. Chất vải và tay nghề đều rất ổn.

Nhưng rồi, ánh mắt cô vô tình bị một bộ trang phục khác thu hút—

Bộ trang phục màu xanh thẫm, sâu lắng tựa như đại dương, dường như chỉ cần một giọt nước cũng có thể hòa tan sắc màu cô đọng ấy. Trên vạt áo, từng đường thêu bạc tinh xảo lay động như những con sóng trên biển. Là tranh phục dành cho nam, không quá phô trương, nhưng vẫn đủ để khiến người ta chẳng thể rời mắt.

"Tiểu thư, nếu cô thích bộ này, chỉ cần trả thấp hơn giá niêm yết mười franc là có thể mang nó đi. Bộ đồ này thực sự không hợp với cửa hàng của tôi. Lúc trước tôi nhận nó vì tay nghề quá tốt, nhưng sau đó lại hối hận. Khách hàng của tôi chẳng ai nghĩ đến việc mua nó cả."

Lời của chủ tiệm khiến cô động lòng. Tính toán lại số tiền còn lại, cô quyết định từ bỏ chiếc áo choàng ban đầu để mua bộ trang phục này.

Mang theo tâm trạng đầy phấn khởi vì đã tìm được một bộ trang phục ưng ý, Charoline quay về nhà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!