"Trong khoảng thời gian mẹ vắng mặt, con đã tìm thấy người muốn cùng đi hết cuộc đời rồi sao?"
Anna Liszt thốt lên với giọng điệu như đang mộng tưởng. Bà chỉ rời nhà hơn một tháng, vậy mà lúc trở về lại chứng kiến một cảnh tượng chấn động như vậy.
"Mẹ, mẹ đang nói gì thế?"
"Mẹ nói gì con còn không rõ sao? Nếu hai đứa không có mối quan hệ đặc biệt, thì vì sao lại gần gũi đến mức… lại còn trên người vị tiểu thư này?"
Khoan đã, gần gũi? Trên người?
Hai nhạc sĩ lập tức nhìn nhau trong sự đồng bộ, từ đôi mắt người này phản chiếu hình ảnh của người kia, tựa như hai con mèo bị giẫm đuôi, đồng loạt giật bắn mình, nhảy dựng lên và xếp hàng ngay ngắn.
Ừm, vẫn còn cách nhau tận một mét.
Phu nhân Liszt bị hành động nhất thời này của hai người trẻ tuổi chọc cười. Không khí ám muội vừa nãy đã tan biến, chỉ còn lại hai đứa nhỏ hoang mang luống cuống trông đáng yêu đến lạ.
Bà hiểu con trai mình. Bình thường trước mặt bà lúc nào cũng giữ vẻ chín chắn, vậy mà giờ lại có thể thấy nó biểu lộ cảm xúc sinh động thế này, quả là một bất ngờ thú vị.
Ánh mắt bà chuyển sang vị tiểu thư trẻ tuổi. Mái tóc đen tuyền suôn mượt, dung mạo thanh tú, gương mặt e thẹn pha lẫn bối rối, càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Có thể khiến Franz thoải mái đến thế sao…
Anna bỗng thấy hối hận vì đã mở cửa vào đúng thời điểm này. Bà cảm nhận được giữa hai người trẻ tuổi này có thể nảy sinh một thứ tình cảm đặc biệt, nhưng lại bị sự xuất hiện của mình làm gián đoạn mất rồi.
Nhìn khoảng cách rõ ràng giữa hai người, bà khẽ trêu chọc: "Franz, con lại đối xử với một tiểu thư như thế sao? Lễ nghi của con đâu rồi?"
"Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi! Con không bắt nạt cô ấy."
"Phu nhân, người hiểu lầm rồi! Anh ấy chỉ đang giúp cháu thôi."
Vừa dứt lời, hai nhạc sĩ liền sững lại.
Lại đồng thanh.
Anna khẽ nhướng mày.
Charoline cúi gằm mặt xuống. Liszt nhìn cô nàng nghệ sĩ vĩ cầm vừa biến thành một con chim cút run rẩy, bất đắc dĩ thở dài, cười cười giải thích với mẹ: "Mẹ, con và Charoline là bạn tốt. Cô ấy vừa bị ngã, con chỉ định đỡ cô ấy dậy, ai ngờ không đứng vững nên cả hai cùng ngã xuống."
"Ồ—" Anna kéo dài giọng, đôi mắt sắc sảo nhìn về phía cô gái đang ngượng ngùng đến mức muốn độn thổ, "Charoline?"
"Vâng, thưa phu nhân."
Nghe thấy phu nhân gọi tên mình, cô giống như con thỏ vừa nghe thấy âm thanh lạ, lập tức ngẩng đầu lên.
"Chào cháu, ta là Anna Liszt, mẹ của chàng trai bên cạnh cháu. Dù chỉ là tai nạn, nhưng ta vẫn mong cháu có thể rộng lượng tha thứ cho sự thất lễ của nó."
"Chào phu nhân Anna, người có thể trực tiếp gọi cháu là Charoline. Cháu là một nghệ sĩ vĩ cầm, được Franz giúp đỡ nên đang tạm trú ở đây. Cháu không hề thấy anh ấy thất lễ chút nào, con trai người là một nghệ sĩ dương cầm vô cùng lịch thiệp và tốt bụng."
Nghe thiếu nữ thao thao giải thích, Anna có chút chóng mặt vì lượng thông tin quá lớn.
Charoline, Franz? Hai đứa đã thân thiết đến mức gọi tên nhau — Ồ, chỉ là bạn bè, ta nghĩ nhiều rồi;
Nghệ sĩ vĩ cầm, nghệ sĩ dương cầm? Âm nhạc giúp hai đứa có thêm nhiều chủ đề để trò chuyện —Ồ, chỉ là bạn bè, ta nghĩ nhiều rồi;
Nhưng… đang ở đây?
Ta còn có thể không nghĩ nhiều được sao?!
Franz, con còn bảo không có gì, chỉ là bạn bè thôi ư?!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!