Chương 24: (Vô Đề)

Một khi Charoline quyết tâm quét sạch toàn bộ thuốc lá trong nhà Liszt, cô đại khái cũng biết đây sẽ là một cuộc chiến giằng co kéo dài. Nhưng đấu trí đấu dũng với cơn nghiện thuốc của nghệ sĩ piano cũng thú vị lắm.

Cô chẳng hề ngạc nhiên khi sáng sớm hôm sau, vừa bước vào đã thấy Liszt—dù chưa khỏe hẳn—đã ngồi ngay ngắn trước cây đàn.

Luyện tập vào mỗi sáng là thói quen bất di bất dịch của nghệ sĩ piano này. Nó là quy tắc nghề nghiệp của anh, chẳng liên quan gì đến việc cơ thể có khỏe mạnh hay không. Tự giác đã khắc vào xương tủy anh rồi.

"Franz, nửa tiếng nữa anh phải về phòng nghỉ ngơi."

Cô hoàn toàn hiểu ý anh. Chuyện tập đàn ấy à, một ngày không luyện thì mình biết, ba ngày không luyện thì khán giả biết.

Nhưng hiểu thì hiểu, cô vẫn sẽ nhắc anh nghỉ ngơi đầy đủ. Dù sao anh vẫn đang bị cảm.

Liszt dừng lại, cơn đau nhói bất chợt trong đầu khiến suy nghĩ anh trở nên mơ hồ. Anh đứng dậy, lấy hộp thuốc lá rồi với tay tìm bao diêm trên bàn.

Charoline sững người vì hành động này. Người này… đúng là phụ thuộc thuốc lá đến mức đáng sợ sao?

Trong cơn gấp gáp, cô nâng violin lên, kéo một đoạn "Serenade"—cố tình sai một nốt.

"Charoline, cô chơi sai nốt ở nhịp thứ hai rồi."

Anh dừng động tác châm thuốc, nốt nhạc lạc điệu đó không thể trốn khỏi đôi tai nhạy bén của anh, anh lập tức lên tiếng nhắc nhở.

"Vậy sao?"

Thấy anh vẫn chưa chịu bỏ điếu thuốc xuống, Charoline tiếp tục chơi, lần này lại cố ý kéo sai một nốt khác.

"Không đúng, hôm nay cô bị sao vậy? Sao lại mắc lỗi sơ đẳng như thế?"

Dường như anh đã thôi ý định hút thuốc, sự chú ý của anh bị thu hút bởi tiếng đàn violin.

"Chắc vậy, đầu óc tôi hơi rối, không nhớ rõ giai điệu chính xác nữa…"

Tốt, sắp thành công rồi! Cô tìm đại một cái cớ để tiếp tục thúc đẩy tình thế có lợi.

"Nghe đây, giai điệu của Serenade phải thế này."

Người nghệ sĩ piano đặt hộp thuốc lá lên bàn, ngồi vào đàn, sửa lỗi cho cô nghệ sĩ vĩ cầm "đãng trí".

Những nốt nhạc trên phím đàn chảy trôi, đẹp như một bài thơ. Ngay cả khi ốm, anh vẫn nghiêm túc với âm nhạc như thế.

Charoline lặng lẽ đi đến, nhét hộp thuốc vào túi áo khoác của mình. Kế hoạch thành công!

Âm thanh đàn piano vẫn chưa dứt, nhưng Charoline đột nhiên nhớ đến hành động "đòi kẹo" của Liszt tối qua. Nếu đã tịch thu thuốc của anh, vậy thì bù lại cho anh một bản hòa tấu đi.

Khi piano vừa dừng lại, Liszt đang định bảo cô chơi lại một lần nữa, thì ngay sau lưng, tiếng violin đã ngân lên.

Vai trò bất ngờ hoán đổi, Serenade quay trở lại từ đầu. Nhưng lần này, violin trở thành nhân vật chính.

Tiếng đàn như một lời mời gọi, khiến Liszt chợt nhớ đến tiếc nuối tối qua. Giờ đây, piano ngay dưới tay, không cần để violin đơn độc nữa.

Piano vui vẻ trở thành phần đệm—bởi tiếng đàn của cô xứng đáng, bởi chơi nhạc cùng cô là một điều hạnh phúc.

Bản hòa tấu khiến buổi sáng sớm trở nên dịu dàng hơn. Nhưng khi bản nhạc dừng lại, tâm trạng vừa sáng sủa của Liszt lại bị cơn đau đầu phá hỏng—cơn sốt của anh lại tái phát rồi.

Anh vô thức đưa tay sờ lên mặt bàn, nhưng… hộp thuốc lá đã biến mất.

Liszt kinh ngạc nhìn Charoline.

Bị anh phát hiện, Charoline lập tức đẩy anh vào phòng ngủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!