Chương 23: (Vô Đề)

Hai nhạc sĩ sau khi bị cơn mưa quét qua cuối cùng cũng về đến nhà trước khi lạnh cóng đến phát run. Charoline dặn bà Streep chuẩn bị nước nóng thật nhanh, lấy sẵn trứng gà và gừng, sau đó lập tức về phòng thay đồ.

Thời tiết âm u cộng thêm cơn mưa càng khiến cái lạnh trở nên cắt da cắt thịt. Dù đã thay đồ, Charoline vẫn cảm thấy chưa đủ, hơi lạnh ẩm ướt bám vào da thịt, có lau khô đi nữa cũng không tan biến.

Xem ra vẫn cần dùng nước ấm lau qua một lượt để cơ thể ấm lên.

Ôi, thật nhớ hệ thống nước nóng 24/7 của thế kỷ XXI!

Cầm một chiếc khăn dài mới để lau tóc, Charoline đi ra phòng khách xem nước nóng đã được mang lên chưa. Cô vừa bước vào thì thấy Liszt đã thay bộ đồ đen ướt sũng, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi dày, ngồi trên sofa với mái tóc còn ướt sũng.

Với thị lực tốt của mình, cô thề rằng vừa rồi cô còn thấy những giọt nước lăn dài xuống từ những lọn tóc vàng sẫm kia.

"Liszt, mau lau khô tóc đi, cứ để vậy là dễ cảm lạnh lắm!"

"Tôi thấy cũng không sao, chắc không còn nhiều nước đâu."

"Một người mới khỏi bệnh không lâu thì không có lý do gì để không tự chăm sóc bản thân cả. Nếu không ngại, dùng cái này đi."

Tóc cô trước khi thay đồ đã lau qua một lần, nên chiếc khăn này vẫn còn khô ráo.

Nghe ra sự kiên quyết trong giọng nói của Charoline, Liszt chỉ mỉm cười nhận lấy sự quan tâm của cô, rồi tùy tiện chà lên tóc mấy cái.

"Ngài Liszt, ngài là trẻ con sao? Lau tóc không phải như vậy đâu."

Anh liếc nhìn cô, trong đầu nảy sinh một ý nghĩ trêu chọc. Anh thuận thế tựa lưng vào ghế sofa, không nhúc nhích nữa, rồi còn cười trêu mình: "Liszt chỉ biết đánh đàn, không biết lau tóc. Hay là Charoline dạy tôi đi?"

Việc một nghệ sĩ dương cầm có thể thản nhiên đùa giỡn trong khi đầu tóc còn ướt sũng, chẳng hề quan tâm đến sức khỏe bản thân khiến nữ nghệ sĩ vĩ cầm nổi đóa. Cô giật giật khóe môi, sau đó nhanh chóng bước đến.

Cô cúi người, nâng khuôn mặt Liszt bằng cả hai tay, kéo anh ngồi thẳng dậy.

"Làm phiền ngài nghệ sĩ dương cầm cao quý cúi đầu xuống một chút được không?"

Cô cẩn thận kẹp khăn trong tay, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ lau sạch phần chân tóc đang ẩm ướt.

"Nhớ đấy, anh vừa mới khỏi bệnh, chắc anh không muốn quay lại giường bệnh đâu nhỉ?"

Liszt hơi bất ngờ trước sự chủ động của Charoline. Trong trí nhớ của anh, cô gái này luôn kín đáo và rụt rè.

Phải rồi, anh không biết rằng so với bản tính, cô càng không chịu nổi việc những nghệ sĩ lại không biết trân quý thân thể mình.

"Sức khỏe đối với một nhạc sĩ rất quan trọng, chăm sóc tốt cho bản thân thì mới có thể theo đuổi âm nhạc một cách trọn vẹn."

Không phải lời nói hoa mỹ, cũng không phải dạy bảo, chỉ là những lời quan tâm giản dị, đủ để khiến người ta cảm nhận được sự ấm áp.

"Này, anh có đang nghe không, Liszt?"

Nghệ sĩ dương cầm im lặng quá lâu khiến cô phải ngừng tay, các ngón tay vẫn giữ nguyên ở mép tóc gần tai anh.

Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào cô. Khoảnh khắc ấy, cô không thể né tránh.

"Franz."

Anh nhẹ nhàng gọi một cái tên.

"Gì cơ?"

Cô không hiểu ý anh.

"Cô gọi sai rồi, không phải "Liszt", mà là "Franz"."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!