Chương 21: (Vô Đề)

Những lời tuyên thệ đầy hào khí luôn có sức mạnh khơi gợi cảm hứng, nhưng để chạm tới vinh quang, người ta phải từng bước khai phá con đường của mình, giống như muốn chiêm ngưỡng sự phồn hoa của mùa xuân, tất yếu phải trải qua mùa đông lạnh giá.

Liszt sẽ trở thành vị vua của piano, cuối cùng khoác lên vầng hào quang rực rỡ.

Cô tin chắc điều đó.

Nhưng để xứng đáng với danh xưng "vua piano", Liszt vẫn phải tiếp tục hành trình khám phá âm nhạc.

Điều khiến Charoline an lòng chính là, cuối cùng cũng không còn mỗi mình cô tất bật làm việc nữa. Người nghệ sĩ dương cầm đã từ bỏ trạng thái rảnh rỗi thường ngày, bắt đầu tích cực hoạt động trong giới xã giao của anh.

Cô quan sát được rằng, dạo gần đây, một ngày của Liszt diễn ra như sau:

Sáng sớm, anh cùng cô luyện đàn từ hai đến ba tiếng.

Mười giờ, một học trò sẽ đến học piano với anh, mỗi buổi kéo dài khoảng một giờ.

Bữa trưa tùy tình hình, có khi ra ngoài, có khi ăn tại nhà do bà Streep cung cấp.

Buổi chiều, anh sẽ nghỉ ngơi một lát, rồi dạy thêm một buổi piano, sau đó có thể viết nhạc.

Chiều tối, anh đi dự lễ cầu nguyện ở nhà thờ, còn buổi tối sẽ dành cho tiệc xã giao hoặc thư giãn cá nhân.

Một nghệ sĩ piano có nếp sống quy củ chính là một quý ông gần như hoàn hảo—một nghệ sĩ dương cầm chăm chỉ, một người thầy nghiêm túc, một thực khách dễ nuôi, một tín đồ ngoan đạo và một quý ông hài hước trong xã hội thượng lưu.

Điều này khiến Charoline vừa ngưỡng mộ, lại chẳng thể nào ghen tị nổi—Thượng Đế quả thực quá bất công khi ban cho anh tài năng xuất chúng đến vậy.

Còn tiểu thư Charoline, người chỉ có thể siêng năng làm công việc của một nghệ sĩ piano, lúc này đang thoải mái ngồi trên ghế đàn Bösendorfer, nhàn nhã uống trà và hứng thú quan sát buổi dạy học trong phòng đàn.

"Đoạn này chưa đúng, tiểu thư Winona, câu nhạc của tay phải cần chuyển đổi mượt mà hơn!"

Vị tiểu thư quý tộc trẻ tuổi buộc phải đánh lại từ đầu. Charoline lắng nghe, ừm, lần này tay phải ổn rồi, nhưng nhịp điệu của tay trái lại hơi chậm.

"Tiểu thư Winona, cô có biết mình đang chơi nhạc của ai không?"

Liszt có chút bất đắc dĩ hỏi.

"Ờm… Johannes Sebastian Bach?"

"Đúng vậy, cô đang chơi Bach. Vậy nên cô cần giữ cho từng ngón tay hoạt động độc lập, đồng thời đảm bảo hai tay phối hợp nhịp nhàng, hài hòa với nhau."

"……"

"Tác phẩm của Bach có thể giúp cô xây dựng tư duy âm nhạc tốt hơn. Kết cấu âm nhạc của ông vô cùng phong phú, từng bè nhạc mang một vẻ đẹp cân bằng và logic chặt chẽ. Nếu cô chơi tốt nhạc Bach, kỹ thuật piano của cô sẽ được nâng lên một tầm cao mới."

"Thầy… thầy ơi, e rằng trước khi tìm thấy tư duy âm nhạc mà thầy nói, em đã bỏ cuộc mất rồi."

Vị tiểu thư lúc này đã sắp khóc, đôi mày xinh đẹp bị nỗi u sầu làm cho nhăn lại.

"Em không hiểu nội hàm âm nhạc của ông ấy, em chỉ thấy nhạc của Bach không hay! Bản nhạc này ồn ào y như một đàn ong vo ve trong vườn vậy! Em không thích nó!"

"Thầy Liszt, nếu cứ tiếp tục học Bach, em sẽ mất hết hứng thú với việc chơi đàn mất thôi! Em tha thiết yêu cầu được đổi sang bản nhạc khác!"

Lần này đến lượt Liszt á khẩu không nói được gì.

Còn Charoline thì vừa nâng tách trà vừa cố nén cười. Vị tiểu thư này không theo bất cứ quy tắc nào cả, thật quá đáng yêu!

Cô bước vào phòng đàn, lúc đó Liszt vẫn đang tiếp tục giảng giải cho học trò. Charoline nhớ đến cô tiểu thư này—một người chơi Mozart rất có linh tính, là một quý cô dịu dàng và đáng mến.

Nhưng giờ thì quý cô này lại quyết tâm đối đầu với Bach, khăng khăng rằng Bach không đáng yêu bằng Mozart, và cô muốn tiếp tục học nhạc của Mozart. Liszt lúc này đã thực sự bất lực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!