Chương 19: (Vô Đề)

Charoline tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng di chuyển đồ đạc trong nhà, lúc này trời đã gần trưa.

Đã lâu rồi cô không luyện đàn vất vả như vậy. Sau khi bị "bão táp" "Transcendental Études" của Liszt vùi dập suốt đêm qua, cánh tay cô vẫn còn chút nhức mỏi khi mới tỉnh dậy.

Kéo rèm cửa, ánh nắng rực rỡ làm cô hơi nheo mắt. Cô duỗi người, xoay cổ tay, vươn cánh tay, để cả cơ thể hoàn toàn tỉnh táo.

Lại là một ngày đẹp trời. Những ngày nắng ấm luôn làm người ta cảm thấy dễ chịu. Charoline quyết định sẽ kéo đàn một chút trước khi ra ngoài bắt đầu công việc chính thức.

Nhưng tiếng di chuyển đồ đạc ngày càng ồn ào đã khiến tay cô khựng lại ngay khi sắp mở hộp đàn. Cô lắng nghe một lúc, nhưng vẫn không thể đoán được chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, bèn quyết định đi xem thử.

Tại phòng khách—

Sofa được xếp sát vào tường, toàn bộ vật trang trí chắn lối vào phòng khách đều bị dọn sạch và đặt hết vào hành lang trước phòng ngủ chính. Căn phòng vốn đã rộng rãi nay lại càng trống trải hơn.

Charoline đứng ở cửa phòng nhạc, trợn mắt nhìn Liszt đang hì hục di chuyển một chiếc bàn lớn.

Cô lập tức chạy đến giúp một tay.

"À, là Charoline à, đẩy về hướng này là được."

Bàn gỗ nguyên khối nặng hơn cô tưởng. Hai người mất kha khá công sức mới có thể đẩy nó sát vào tường.

"Phù… Cuối cùng cũng dọn xong rồi."

Liszt đảo mắt nhìn quanh phòng khách trống trải, hài lòng gật đầu.

"Liszt, anh đang làm cái quái gì vậy?"

Charoline không hiểu nổi hành vi bày bừa cả căn nhà này của anh.

"Tôi đang dọn dẹp mà."

"Tại sao tự nhiên lại muốn dọn dẹp? Nhà đang ổn mà, sáng sớm thức dậy đã thành ra thế này rồi."

"Khoan nào, cho tôi đính chính một chút, Charoline. Giờ đã không còn sớm nữa rồi."

"…"

Sau khi thành công làm cô cứng họng, Liszt ngay lập tức cảm thấy mọi mệt nhọc buổi sáng tan biến. Trêu chọc cô đúng là một niềm vui bất tận.

"Tôi dọn chỗ để chào đón một "người bạn cũ" trở về."

"Người bạn cũ nào mà khiến anh phải bày nhà cửa ra thế này? Đón khách trong tình trạng này không phải rất thất lễ sao?"

"Không đâu, đây mới là cách tiếp đón long trọng nhất dành cho "người bạn già" của tôi."

"Liszt, anh chắc chứ?"

"Yên tâm đi, Charoline thân mến. Đến lúc đó, mong rằng cô cũng sẽ thích "người bạn cũ" của tôi."

"Ý anh là hôm nay chúng ta sẽ có khách?"

Liszt đột nhiên bật cười sảng khoái, anh tùy ý tựa vào bàn, giọng nói đầy hứng thú: "Đúng vậy. Nhưng không phải khách đâu. Mà là thành viên trong gia đình."

Charoline sửng sốt: "Thành viên trong gia đình?"

"Nhớ hòa hợp với nó nhé, Charoline thân mến."

"Hả? Nó? Khoan đã, Liszt!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!