Chương 12: (Vô Đề)

"Đứng lên nào, tiểu thư Charoline, tôi sẽ đưa cô về phòng của mình."

Liszt nhìn Charoline, cơ thể cô hơi khựng lại nhưng vẫn không hề nhúc nhích.

"Cô vẫn còn buồn sao? Rất tiếc, tôi không giỏi an ủi một tiểu thư đang khóc…"

"Ơ… tôi chỉ là… chân bị tê không đứng dậy được thôi…"

Nghe câu trả lời khẽ như tiếng muỗi kêu của cô nghệ sĩ violin, người nghệ sĩ piano không nhịn được bật cười. Anh bỗng cảm thấy việc mang cô nghệ sĩ này về nhà thật sự là một điều thú vị vô cùng.

"Nếu cô không phiền, tôi sẽ lấy cây nến trong tay cô rồi kéo cô đứng dậy, được không?"

"Ừm…"

Charoline khẽ gật đầu. Liszt nhận lấy cây nến, cầm lấy bàn tay mềm mại của cô nghệ sĩ violin. Bàn tay ấy mềm mại như lụa phương Đông không xương. Nắm chặt bàn tay mảnh khảnh ấy, anh dùng lực kéo cô đứng dậy.

Ngón tay của nghệ sĩ piano có vẻ hơi gầy nhưng lại rất mạnh mẽ. Charoline cảm nhận được đây là một bàn tay rất đáng tin cậy. Sau khi cô đứng dậy, anh lập tức buông tay một cách lịch sự và quay người lại. Đúng rồi, chắc chắn trên mặt cô vẫn còn vệt nước mắt.

Bóng dáng cao ráo của anh đứng đó một lúc, chờ đợi cô bình tĩnh và chỉnh sửa lại tâm trạng cùng diện mạo, sau đó mới quay đầu lại nói: "Phòng này không lớn, nội thất cũng không nhiều — vốn dĩ chỉ là một phòng nghỉ đơn giản của phòng tập đàn. Mong cô không phiền."

Nói rồi, Liszt mở cánh cửa bên cạnh tủ sách.

Đúng như anh nói, căn phòng được bài trí rất đơn giản, không có chút trang trí thừa thãi nào. Khi đẩy cửa vào, trước mặt là một chiếc tủ gỗ đơn giản, phía bên phải đối diện cánh cửa là một chiếc giường gỗ nhỏ dành cho một người, đầu giường treo rèm cửa. Bên cạnh giường là một chiếc bàn làm việc nhỏ và một chiếc ghế.

"Tôi ít khi dùng căn phòng này, thỉnh thoảng ban ngày mệt vì tập đàn thì mới nằm nghỉ. Gần đây, khi tôi bệnh nặng, mẹ tôi đã dùng căn phòng này để tiện chăm sóc tôi. Nhưng xin cô yên tâm, chăn gối đã được thay mới hoàn toàn." Liszt cẩn thận giải thích. "Nếu cô vẫn còn e ngại, ngày mai tôi có thể nhờ bà Streiff thay cho cô một bộ khác."

"Không cần đâu, ngài Liszt, vậy là đủ rồi. Với tôi, nơi này thật tuyệt vời!"

Charoline chân thành cảm kích. Cô bắt đầu thấy mừng vì lịch sử đã không viết sai về người nghệ sĩ piano này, đúng như được ghi chép, anh là người luôn sẵn lòng giúp đỡ các nghệ sĩ gặp khó khăn.

"Vậy tôi sẽ không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa. Những việc liên quan đến việc sống ở đây, chúng ta có thể nói chi tiết hơn vào ngày mai."

"Được, tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của ngài."

"Không gian có hạn, cô hãy dùng cây nến này để chiếu sáng."

Charoline nhận lấy cây nến và đặt nó lên bàn làm việc. Ánh sáng cuối cùng cũng định vị trong căn phòng nhỏ. Liszt chuẩn bị rời đi, nhưng khi đến cửa anh chợt nhớ ra điều gì đó quan trọng nên quay lại gọi cô.

"À, đúng rồi! Đây là chìa khóa của nhà chính và phòng này. Cầm lấy đi, tiểu thư Charoline." Liszt lấy từ túi áo ra hai chiếc chìa khóa bằng đồng cũ kỹ. "Cô có thể yên tâm, ngoài bộ chìa khóa dự phòng ở chỗ bà Streiff, không ai có thể mở cánh cửa này nữa."

Cô nghệ sĩ violin nhận lấy chìa khóa, những lời của nghệ sĩ piano khiến trái tim cô trở nên mềm mại và ấm áp—làm sao lại có người chu đáo, tận tình như thế này được! Từ giờ cô sẽ tán dương Liszt!

"Chúc ngủ ngon, tiểu thư Charoline."

"Chúc ngủ ngon, ngài Liszt."

Liszt rời đi, lịch sự đóng cửa phòng giúp cô.

Có được một nơi dừng chân tạm thời, cô nghệ sĩ violin hoàn toàn buông lỏng tinh thần căng thẳng suốt cả ngày, thư giãn cơ thể đã mệt mỏi vì chạy đôn chạy đáo, cộng thêm vừa khóc một trận vì xúc động từ âm nhạc, giờ đây Charoline chỉ cảm thấy mệt mỏi vô cùng, thậm chí có thể ngã xuống giường ngủ ngay lập tức.

Cô chậm rãi gấp chăn phủ trên giường rồi đặt vào tủ. Thấy giường đã được dọn sẵn, cô chẳng còn chút sức lực nào để thu xếp thêm nữa.

Charoline kéo ghế ra đặt hộp đàn violin lên, áo khoác và váy thì vắt lên lưng ghế, cởi giày ra và nhanh chóng chui vào chăn, cuộn mình lại.

Cảm giác thoải mái khiến sự mệt mỏi càng tràn ngập, cô cố gắng chống cự một chút rồi ngồi dậy, chăm chú nhìn cây nến.

"Chúc ngủ ngon, Paris."

Nói xong, cô thổi tắt ngọn nến, trở về với chiếc chăn ấm áp và vui vẻ đón nhận lời mời gọi của giấc ngủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!