Chương 10: (Vô Đề)

Charoline đã hoàn toàn buông xuôi. Những nhạc sĩ lãng mạn của thời đại này, ai cũng nhạy bén trong việc cảm nhận và nắm bắt âm nhạc! Cô thề sẽ không bao giờ dám biểu diễn những bản nhạc "đi trước thời đại" trước mặt họ nữa—chơi đàn thì sướng, nhưng đến khi bị hỏi tên tác giả thì chỉ muốn lập tức nằm xuống giả chết tại chỗ! Sau này, nếu có lỡ ngứa tay, cô thà tìm một góc khuất không người mà tự thưởng thức còn hơn.

Vì yêu mến và tôn trọng âm nhạc, Charoline không bao giờ muốn chiếm dụng công lao của người khác. Cô luôn rõ trong lòng mình chỉ là một nghệ sĩ violin, không phải một nhà soạn nhạc. Có lẽ cả đời này, cô cũng chẳng thể viết ra những bản nhạc thiên tài rung động lòng người như thế.

Hiện giờ, Charoline chỉ có một suy nghĩ: Nhanh chóng chuyển đề tài này đi và rút lui!

"Ngài Liszt, nhà soạn nhạc này hiện tại không muốn xuất hiện trong giới âm nhạc (xin thứ lỗi cho tôi, ngài Brahms), vì vậy tôi không thể tiết lộ tên của ông ấy. Hiện ông ấy đang du ngoạn ở một nơi rất xa Paris (thật ra là chưa ra đời), thư từ khó mà gửi đến được. Trong thời gian ngắn, ông ấy cũng không có ý định đến Pháp, nên gần như không có cách nào liên lạc với ông ấy." Charoline ngập ngừng, nuốt khan một cái rồi tiếp tục, "Tuy nhiên, ngài Liszt, nhà soạn nhạc này rất khiêm tốn và dễ mến.

Khi nào ông ấy sẵn sàng xuất hiện, tôi đảm bảo hai người chắc chắn sẽ rất ngưỡng mộ nhau, cực kỳ hợp ý (mặc dù thực tế là hai người chẳng ưa nhau chút nào)!"

Liszt nhìn thẳng Charoline, không nói gì. Khi cô nhạc sĩ violin gần như không giữ nổi vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt, anh mới chậm rãi lên tiếng: "Vậy thì, tôi chỉ có thể mong chờ ngày đó đến."

Charoline thở phào nhẹ nhõm nhưng lòng cô lại dậy lên cảm giác bồn chồn. Cô buồn bã nhận ra mình đã gây thêm rắc rối. Ban đầu cô chỉ muốn gửi một lời chúc đơn giản để xoa dịu bầu không khí trong ngày sinh nhật của Liszt, nhưng cuối cùng lại làm hỏng tâm trạng của anh. Cô không biết làm gì hơn, chỉ cảm thấy đã đến lúc phải rời đi.

Bàn tay run rẩy đặt cây đàn violin vào hộp, Charoline vừa siết lỏng dây vĩ vừa cúi đầu lí nhí: "Tôi xin lỗi. Đã làm phiền ngài quá lâu, ngài Liszt. Có lẽ tôi nên rời đi rồi…"

Nhìn Charoline, người đang vừa tự trách vừa cẩn thận cất gọn mọi thứ, Liszt khẽ thở dài và dịu dàng hỏi: "Vậy cô định đi đâu? Thật sự quay lại ngồi trên chiếc ghế dài đó sao?"

Charoline mím môi, đứng thẳng người đáp: "Tôi không sao cả, cũng chẳng có gì đáng sợ. Khi mặt trời mọc, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."

"Tiểu thư, cô thực sự tin vào điều đó sao?" Liszt bỗng cao giọng.

Charoline nghẹn lời, không biết đáp lại thế nào. Cô im lặng cúi đầu, siết chặt tay cầm hộp đàn.

Liszt cảm thấy dáng vẻ này không hề phù hợp với cô. Cô nên là người lịch sự, hòa nhã lúc gặp gỡ, ngượng ngùng nhưng đáng yêu khi lúng túng, hoặc tràn đầy sức sống khi tranh luận, và rực rỡ, tự tin mỗi khi biểu diễn… Nhưng tuyệt đối không phải là như thế này!

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh, càng lúc càng mãnh liệt. Khi ánh mắt anh dừng lại ở một vật thể nào đó, tay phải của anh đã giơ lên ra hiệu trước khi kịp suy nghĩ.

Hành động nhanh hơn lý trí. Đó là sự bốc đồng, đã lâu không cảm nhận.

Liszt nhìn tay mình và bật cười. Quả nhiên, trái tim vốn đã tổn thương chồng chất của anh vẫn sẽ rung động trước âm nhạc, vẫn sẽ thương cảm.

Rất lâu sau này, mỗi lần hồi tưởng, Liszt luôn tự hỏi: Nếu khi ấy anh không hành động theo cảm xúc nhất thời, liệu mọi chuyện có khác đi không? Nhưng dù giả định bao nhiêu lần, anh vẫn nhận ra mình sẽ luôn bị tiếng violin của Charoline làm lay động và đưa ra quyết định như cũ.

Liszt không nghe rõ lời Charoline lẩm bẩm đáp lại. Nhưng anh không quan tâm nữa. Quyết định, anh đã đưa ra rồi.

Uống cạn ngụm cà phê cuối cùng, Liszt đặt chiếc tách xuống bàn một cách dứt khoát.

Tiếng tách chạm vào đĩa sứ vang lên trong trẻo. Charoline ngẩng đầu lên như một chú sóc bị giật mình. Cô nhìn thấy Liszt xách hành lý của mình và chuẩn bị rời đi.

"Hả? Ngài Liszt?" Charoline ngơ ngác.

"Đi thôi, tiểu thư Charoline. Tôi đã gọi xe ngựa." Nụ cười của Liszt pha chút hờ hững và thoải mái. "Cùng là những người yêu âm nhạc, tôi không thể để một tiểu thư phải ngủ ngoài đường mà làm ngơ. Dù không có cung điện lộng lẫy để tiếp đãi một nàng công chúa đến từ phương Đông, nhưng tôi vẫn có thể dành cho một nghệ sĩ violin một chỗ ở sạch sẽ và thoải mái."

"Hả? Hả!"

"Trời đã khuya rồi, tiểu thư Charoline, đừng đứng ngẩn ra nữa."

Charoline chỉ cảm thấy người nghệ sĩ piano trước mặt mình tỏa sáng như thể được bao bọc bởi hào quang, thậm chí còn rực rỡ hơn thiên sứ đẹp nhất.

"Đi cùng tôi, về nhà thôi," Liszt mỉm cười nói.

Câu nói ấy làm Charoline bất giác cay mắt, cả thế giới quanh cô dường như đột ngột chìm vào tĩnh lặng.Charoline mơ màng bước lên xe ngựa cùng Liszt, cũng mơ màng ngồi xuống bên trong. Trong cơn mơ hồ, cô nghe thấy Liszt nói với người đánh xe một địa chỉ:

"7 rue de Montholon (Số 7 phố Montholon)."

Giọng nói ngắn gọn và dứt khoát của Liszt vang lên. Người đánh xe lặp lại địa chỉ, rồi vung roi thúc ngựa. Tiếng vó ngựa đều đặn vang vọng qua thùng xe, như từng nhịp gõ vào tâm trí Charoline. Hàng loạt ý nghĩ lướt qua tâm trí cô, nhưng rồi nhanh chóng tan biến, như thể chúng chưa từng tồn tại.

Liszt khẽ cười khi nhận ra Charoline vẫn còn lạc lối trong những suy nghĩ của mình. Cô nhạc sĩ violin dường như rất hay thất thần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!