Dứt lời, Sở Văn Lâm liền cảm giác Du Khâm đi tới bên cạnh y.
Y yên lặng uống lên một ngụm rượu vang đỏ, tự trấn an một chút, nhưng lại không dám quay đầu lại nhìn hắn.
Du Khâm rũ mắt nhìn Sở Văn Lâm, giống như không quá để ý mà ngồi xuống cạnh y, trực tiếp đáp tay lên lưng ghế y, gác hai chân lên nhau.
Phó Quân đánh giá hình thức ở chung của hai người một chút, ánh mắt hơi thâm. Nhưng hắn cũng chỉ nhẹ nhàng cười, lễ phép hàn huyên cùng Du Khâm:
"Du Khâm, đã lâu không gặp."
Du Khâm nghiêng mặt khẽ liếc Phó Quân một cái, lại đổ ánh mắt lên người Sở Văn Lâm, ngữ điệu kéo dài, ý vị thâm trường nói:
"Có sao, tôi lại cảm thấy không lâu lắm. Còn tưởng anh đã sớm quên tôi."
Nghe thấy thanh âm gần trong gang tấc của hắn, Sở Văn Lâm nuốt một ngụm nước miếng.
Y biết những lời này là đang nói với y.
Là nói y thất tín bội nghĩa, chân trước cầm chỗ tốt sau lưng liền chạy theo người khác.
Nhưng là y thật sự không có.
Ngay khi nội tâm Sở Văn Lâm đang yên lặng thở dài, Phó Quân lại híp mắt cười, hạ lệnh trục khách:
"Sao có thể chứ, tốt xấu cũng là tình nghĩa từng lớn lên cùng nhau. Chỉ là nếu cậu muốn xem cảnh đêm, lần sau tôi có thể mời cậu, lần này tôi có khách."
Du Khâm nhếch miệng, hừ cười một tiếng:
"Anh nói rất đúng. Kỳ thật tôi cũng không thích ăn cơm cùng những người không thân."
Nói xong, tươi cười của hắn phai nhạt xuống, cầm lấy rượu vang trước mặt Sở Văn Lâm nhẹ nhàng đong đưa, hạ giọng hỏi:
"Anh nói đúng không, Sở Văn Lâm."
Sở Văn Lâm há miệng th ở dốc, không lên tiếng, lại gật gật đầu.
Du Khâm nâng tay, một hơi uống cạn rượu vang đỏ trong ly, nhìn cái ly pha lê trong suốt trong tay, lạnh lùng nói: Cho anh ba phút.
Nói xong liền đặt ly lên bàn, pha lê va chạm mặt bàn phát ra một tiếng vang thanh thúy, hắn duỗi tay lấy chìa khóa xe của Sở Văn Lâm liền đứng dậy rời đi.
Hắn không hề che giấu sự lộng quyền độc hành của mình chút nào, thậm chí thái độ của hắn giống như Sở Văn Lâm vốn chính là đồ vật của hắn, làm Phó Quân cũng phải chú ý.
Advertisement
Sau khi hắn đi, Sở Văn Lâm liền thở ra một hơi, nói với Phó Quân:
"Xin lỗi, tôi phải đi trước."
Phó Quân nhìn mắt y tựa như suy tư gì, cầm khăn mặt bên cạnh lên xoa tay:
"Quan hệ của anh cùng Du Khâm rất tốt?"
Sở Văn Lâm tự hỏi trong chớp mắt, suy nghĩ một cách nói thích hợp:
"Cậu ấy chăm sóc tôi rất nhiều."
Phó Quân nhướng mi, cười nói: Tôi biết rồi.
Nói xong, hắn móc một tờ chi phiếu từ trong ngực ra giao cho Sở Văn Lâm: Đây là bồi thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!