Hôm nay là Lễ Tình Nhân, tuy rằng theo lý thuyết mà nói thì chẳng liên quan gì đến học sinh cuối cấp bọn họ cả, nhưng bởi vì các loại tuyên truyền, không khí lớp học vẫn có chút xao động.
Trong lớp đã có không ít người nhận được chocolate, bị đuổi theo chọc ghẹo. Mấy cậu con trai tụ lại với nhau hi hi ha ha đùa giỡn, một cậu bị mấy cậu khác đẩy lên phía trước, cong eo cười phản kháng: "Đừng đùa nữa."
Ai ngờ người phía sau dùng sức quá mức đẩy cậu ngã lên bàn, cả người lẫn bàn đều lắc lư một chút.
"Ôi, cẩn thận! Đó là bàn lớp trưởng."
Chỉ thấy bút máy đặt bên trên theo mặt nghiêng thẳng tắp rơi xuống đất, xoay tròn bung ra, cả cây bút gãy thành hai khúc.
Nháy mắt đám người như ngừng thở cứng đờ đứng tại chỗ, nhìn Thích Dụ đang đứng trên bục giảng, lại nhìn ngó lẫn nhau, cầm lấy bút máy tiến lên trước, ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi, chúng tớ làm hư bút cậu rồi, bao nhiêu tiền chúng tớ đền cho cậu."
Thích Dụ chậm rì rì viết xuống nét cuối cùng, thả phấn viết lên bàn, giương mắt nhìn về phía bọn họ: "Không cần để ý, hỏng rồi thì ném đi giúp tôi."
"Hả, cũng…cũng được." Nam sinh xoay người nhún vai với bạn mình, đi đến mép thùng rác, chuẩn bị ném vào trong, lại bị Sở Văn Lâm vừa mới tỉnh lại gọi lại, y xoa tóc, ánh mắt mông lung ngồi dậy, vươn tay với bọn họ: "Cho tớ đi."
Y nhớ ngoài trường có tiệm chuyên bút máy, hẳn là có thể ghé thử xem.
Giữa trưa cơm nước xong, y cũng không về ký túc xá, trực tiếp ra khỏi trường đến cửa hàng kia nói rõ tình huống, đưa bút máy cho thợ sửa chữa.
"Ôi, cây này chính là loại xa xỉ." Thợ sửa chữa rất có hứng thú, mang mắt kính nhìn cẩn thận: "Là loại hàng cổ, hẳn là dùng đã lâu, nhưng ngoại trừ chỗ bị gãy còn lại đều bảo vệ rất tổt."
"Vậy chú có thể sửa nó được không ạ?"
"Để chú nhìn một chút." Chú thợ cầm kính lúp đặt lên trên: "Thân bút đánh bóng một chút hẳn là không sao nữa, nhưng chỗ liên kết ngòi bút cùng thân bút có chút lỏng lẻo, muốn sửa cũng không dễ, nhưng chú chắc chắn có thể sửa lại tốt cho cháu. Khoảng một tiếng đồng hồ đi, cháu chờ ở đây luôn hay sao?"
"Dạ." Dù sao qua lại phải mất hơn nửa giờ, còn không bằng chờ luôn ở đây, cũng không cần lại đến lần thứ hai.
Chú thợ lấy một cái ghế dựa ra cho y ngồi, sau đó cầm công cụ bắt đầu tháo linh kiện, vừa sửa vừa trò chuyện cùng y: "Bây giờ người dùng bút máy càng ngày càng ít, mấy thứ này tốn chút tiền đã có thể mua được, cho nên ít ai nguyện hao phí thời gian đi tìm người sửa lắm. Chú thật vất vả chờ được một người khách, không ngờ lại là một học sinh, đúng là hiếm thấy đó."
"Kỳ thật cây bút này là của bạn cháu, cháu thấy cậu ấy luôn dùng cây bút này, hẳn dùng quen tay rồi, cho nên mới muốn sửa thử xem."
"Xem ra là bạn bè thân thiết." Chú thợ cười thở dài một tiếng: "Đồ vật cũng giống như người vậy, ở chung lâu rồi đều có chút cảm tình."
Sở Văn Lâm nghe vậy thoáng ngừng trong chốc lát, cười nói: "Có lẽ vậy."
——
Bên kia, tới giờ cơm trưa, người trong phòng đều đã đi gần hết. Một học sinh nữ lén lút chạy tới cửa phòng học thò đầu nhìn vào trong phòng học không có một bóng người.
Cô hít sâu một hơi, lấy một hộp chocolate trong túi ra, bên trên còn đặt một bức thư.
Tuy rằng không dám hy vọng xa vời được cậu ấy đáp lại, nhưng cô vẫn muốn thử lại một lần nữa.
Cô gái chạy chậm vào phòng học, tới trước bàn học của Sở Văn Lâm, đặt hộp chocolate này lên bàn.
"Cậu đang làm gì vậy?"
Đúng lúc này, một giọng nói từ bên ngoài truyền đến.
Cô gái hoảng sợ, mở to hai mắt nhìn lại, liền thấy Thích Dụ đứng ở cửa, ngược sáng nhìn lại cô, biểu tình trên mặt không thấy rõ.
"Tớ không phải ăn trộm." Cô gái vội vàng xua tay giải thích nói.
"Tôi biết." Thích Dụ nhìn đồ trên tay cô: "Cậu muốn đưa chocolate cho Sở Văn Lâm cùng với, thư tình?"
Cô gái nháy mắt đỏ mặt: "Không phải. Chỉ là, thư cảm ơn mà thôi. Hôm bữa trời mưa, là cậu ấy cho tớ mượn dù, tớ mãi vẫn không có dịp để cảm ơn cậu ấy, cũng không có cơ hội làm quen với cậu ấy."
Vừa dứt câu, phòng học liền yên tĩnh xuống dưới. Một chốc, hai người đều không hề nói chuyện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!