Tần Trọng Lê càng ngày càng được Nghiêm Biên Tông coi trọng, Hoàng hậu cũng càng ngày càng cảm thấy tình thế nghiêm trọng, tới tình trạng này, thị cơ hồ có thể xác định Nghiêm Biên Tông đã biết rõ quan hệ giữa Tần Trọng Lê và lão rồi.
Thị gọi tên thái giám vẫn luôn làm việc cho thị tới trước mặt:
"Ngươi cứ dựa theo lời bổn cung vừa nói làm là được."
"Nương nương, biện pháp ngài vừa nói thật sự liên lụy quá lớn, nếu chọc đến Chử gia……"
"Bổn cung là Hoàng hậu của một nước, phụ thân là tướng quân từng có công trấn loạn, cho dù bọn họ oán hận thì có thể làm gì." Thị nâng cằm, ánh mắt cao ngạo thanh lãnh:
"Ngươi cứ làm theo lời bổn cung nói là được. Có chuyện gì, bổn cung sẽ bảo vệ ngươi."
Thị sẽ không tiếp tục ngồi chờ chết, nếu cứ mãi mặc kệ như vậy, vậy chính là nuôi hổ thành họa, không biết khi nào nó sẽ nuốt chửng thị.
Thái giám có chút chần chờ hé miệng, nhưng thấy thị lạnh lùng nhìn qua, đột nhiên lạnh toát cả sống lưng, lập tức không tiếng động đồng ý.
Hoàng hậu vừa lòng nhếch khóe miệng, cho dù đang ngày hè nóng bức, nhưng cảm giác âm lãnh trong mắt thị vẫn khiến người không khỏi tuôn ra một thân mồ hôi lạnh.
——
Sau giờ ngọ, Sở Văn Lâm tan làm, vừa ra khỏi Các bộ liền thấy Tranh Việt đang ngồi trên xe ngựa chờ bên ngoài, gã thấy y thì cung kính cúi đầu:
"Công tử, Thế tử sai nô tài đón ngài tới một nơi."
"Không về Thanh Vân Trai à? Là định đi đâu vậy?"
"Thế tử nói chờ ngài tới sẽ biết."
Chỉ chốc lát sau, xe ngựa dừng lại bên ngoài một quán trà. Sở Văn Lâm xuống xe, người bên trong liền đi ra tiếp đón, đưa y lên tới tầng cao nhất.
Quán trà này có thể nói là số một số hai ở kinh thành, mỗi ngày chỉ chuẩn bị mấy phần trà bánh, cũng không mời chào khách lạ, từ tầng cao nhất còn có thể nhìn đến phong cảnh nơi tường thành.
Cơ hồ không ai biết người sau lưng nó chính là Chử Tu Diễn, Sở Văn Lâm cũng gần đây mới thấy tên của quán trà này trên sổ sách Chử Tu Diễn đưa y.
Chử Tu Diễn đang ngồi trên đệm mềm gần lan can chờ y:
"Hôm nay ngươi tan làm có chút sớm?"
Hắn cầm ấm rót nửa chén trà, đặt xuống trước mặt Sở Văn Lâm.
"Trời quá oi bức, nên đại nhân cho chúng ta nghỉ sớm một chút." Sở Văn Lâm nâng ly uống hết trà, trên trán còn vương mồ hôi mỏng.
Chử Tu Diễn cầm quạt xếp bên tay, chậm rãi quạt lên.
Sở Văn Lâm thuận tay lấy quạt qua, nắm cán quạt tùy ý quạt cho cả hai người, tóc mai cũng theo gió bay lên:
"Hôm nay đến trà lâu này làm gì vậy?" Bỗng nhiên y thoáng nhìn phong cảnh dưới lầu:
"Đó là phủ trạch của Tần Trọng Lê à?"
Đúng vậy.
Ngón tay Chử Tu Diễn lướt qua lan can, cười như không cười nhìn thuộc hạ của hắn đang đi đến đầu phố:
"Sắp có trò hay, không xem đáng tiếc."
Cách hắn nói có vẻ nhẹ nhàng, nhưng Sở Văn Lâm lại ẩn ẩn cảm thấy không đơn giản như vậy.
Dùng trà bánh xong sắc trời liền bắt đầu tối xuống, đèn dầu ven đường đã dần được châm lên, Sở Văn Lâm cũng đã có chút mơ màng sắp ngủ, lại vào lúc này chợt nghe thấy một trận ầm ĩ dưới lầu. Y nhìn xuống dưới, liền thấy trong phủ Tần Trọng Lê thế nhưng lộ ra chút ánh lửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!