Ngón tay Chử Tu Diễn đẩy cổ áo Sở Văn Lâm ra, duỗi vào, từ bả vai kéo quần áo y xuống.
Chử Tu Diễn cúi đầu dựa vào hõm vai y, bắt đầu hôn lên xương quai xanh của y.
Sở Văn Lâm nâng đầu, cảm thụ cảm giác thấm ướt trên da thịt, đột nhiên nhớ tới một chuyện:
"Hôm nay còn phải đi Các bộ."
Chử Tu Diễn ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói nhỏ bên tai y:
"Đã sai người xin nghỉ thay ngươi rồi."
Nghe vậy Sở Văn Lâm trầm mặc một chớp mắt:
"…… Thế tử quả nhiên thần cơ diệu toán*."
(*) tính toán như thần.
Chử Tu Diễn tựa hồ cười một tiếng, tất cả hơi thở đều dừng trên phần cổ mẫn cảm của y, nóng bỏng như lửa.
——
Mãi cho đến hoàng hôn, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, lúc này Chử Tu Diễn mới ngồi dậy, kéo áo trong lên che bả vai mượt mà trắng nõn lại, xuyên thấu qua khoảng cách mơ hồ còn có thể thấy rõ những dấu vết ái muội bên trong.
Hắn tùy ý khoác một cái áo ngoài, cầm dây cột tóc buộc tóc lên, ra khỏi Thanh Vân Trai.
"Tần Trọng Lê đã tỉnh." Tranh Việt đi theo hắn thấp giọng nói: Ở thiên viện.
Chử Tu Diễn nhẹ nhàng giương cằm: Đi xem xem.
Lúc hai người đi vào, Tần Trọng Lê đang uống thuốc, thấy Chử Tu Diễn tới, liền đứng dậy khom lưng hành lễ:
"Đa tạ ân cứu mạng của Thế tử."
Chử Tu Diễn ngồi cạnh giường, nhìn kỹ biểu tình gã:
"Ngươi đã biết là ai phái người tới rồi đúng không."
"Vâng, lúc ấy người tới đại khái chính là thái giám bên người của Hoàng hậu." Tần Trọng Lê ngồi dậy:
"Lần này liên lụy đến Chử đại tiểu thư, cũng là do Trọng Lê không phải."
"Lần này ta tới đây cũng là nói với ngươi chuyện này." Chử Tu Diễn xoay nhẫn ban chỉ trên ngón cái, thần sắc không rõ:
"Ta sẽ tiếp tục giúp ngươi, nhưng ta muốn thêm một điều kiện."
Nói tới đây, ngữ khí hắn đột nhiên trở nên cứng rắn lên, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén nhìn phía Tần Trọng Lê:
"Ta muốn ngươi nghênh thú Chử Xu Hoa."
Tần Trọng Lê sửng sốt một chớp mắt, chỉ cảm thấy bị hắn nhìn như vậy, sau lưng không khỏi trộm đổ mồ hôi lạnh:
"Chuyện này, chỉ sợ tiểu thư sẽ không muốn."
Chử Tu Diễn nheo mắt, khóe mắt khẽ nâng, cực giàu tính xâm lược mà nhìn gã, tuy rằng không nói lời nào, lại làm Tần Trọng Lê hiểu được ý tứ hắn.
Chỉ cần gã nói một chữ không, Tần Trọng Lê liền vĩnh viễn chỉ là một thân thích dòng bên của Chử gia, mà không phải một Hoàng tử họ Nghiêm.
Tần Trọng Lê cúi đầu, ngữ khí chắc chắn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!