Lúc Sở Văn Lâm tới cách gian, quần tây trên người kỳ thật cũng đã khô một nửa, nhưng vẫn còn mang theo chút ẩm ướt, thường thường dính lên đùi, có chút không thoải mái.
Phó Quân để trợ lý của hắn đến khu thương mại mua một bộ quần áo lại đây đưa cho y trước:
"Không sao chứ, tuy rằng không phải nước ấm, nhưng nếu anh thấy không thoải mái thì vẫn nên đến bệnh viện thì hơn."
Sở Văn Lâm chỉ có chút không vui mà nói câu không sao rồi đi thay quần áo.
Trang phục hưu nhàn làm từ vải mềm khiến Sở Văn Lâm nhìn qua trẻ vài tuổi, thoạt nhìn tựa như một sinh viên.
Trên thực tế, ngũ quan y không kém, chiều cao cũng hơn 1 mét 8, chỉ là ngày thường không có biểu tình gì, thoạt nhìn như người gỗ, chính là loại người mà ném vào trong đám đông liền sẽ không ai chú ý tới.
Rất giận sao?
Phó Quân thấy y cau mày, một bộ muốn nổi cáu, thư giải nói:
"Còn không phải chỉ là một phục vụ sinh thôi sao, giận cô ta làm gì."
Sở Văn Lâm chỉ chờ những lời này của hắn, liền trợn tròn mắt trừng Phó Quân:
"Nói đến cùng chính là anh muốn bảo vệ cô ta đúng không."
Vừa lúc Từ Thiến Thiến theo chủ quán vào phòng, cô nghe được đối thoại của bọn họ, nhìn thoáng qua Phó Quân.
Lúc này Phó Quân đã lấy kính râm xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú phi phàm, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra hắn chính là người vừa nhận giải thưởng quốc tế lớn năm trước – ảnh đế Phó Quân.
Từ Thiến Thiến dừng chân lại, kinh ngạc che miệng.
Cô chính là fans của Phó Quân, chính là cái loại mà phim ra tất xem, show ra tất truy đó.
Vừa rồi bởi vì bị hiểu lầm, cảm xúc nhất thời quá kích, thế nhưng không phát giác.
Trời ạ, cô cư nhiên gặp được thần tượng của mình! Hơn nữa hắn cư nhiên còn giúp cô nói chuyện!
Giây tiếp theo, tiếng hừ lạnh của Sở Văn Lâm làm cô lập tức thanh tỉnh lại. Cô vội vàng bình phục nỗi kích động trong lòng, cúi đầu theo sau chủ quán tới trước mặt hai người.
Chủ quán khom lưng, xin lỗi Sở Văn Lâm:
"Thật sự vạn phần xin lỗi, chuyện này là lỗi của chúng tôi, chúng tôi sẽ phụ trách phí giặt quần áo cho ngài, còn mong ngài tha thứ."
Nói xong lại đẩy Từ Thiến Thiến một chút:
"Mau xin lỗi khách nhân."
Thực xin lỗi. Từ Thiến Thiến cúi đầu, bị sỉ nhục trước mặt người mình thích, khi nói liền không phải thực tình nguyện.
Sở Văn Lâm dựa vào cạnh bàn, nhìn Từ Thiến Thiến:
"Chính là loại thái độ này?"
Nghe thấy y hỏi lại, Từ Thiến Thiến sửng sốt một chút.
"Tôi đây nói cho cô, tôi không nhận, nhất định phải khai trừ." Sở Văn Lâm ác độc không thôi nói, còn nghiêng đầu liếc Phó Quân một cái, chờ hắn anh hùng cứu mỹ nhân.
Từ Thiến Thiến mở to hai mắt, có chút ủy khuất lại có chút phẫn nộ. Cô xem bộ dáng nghiêm túc khi Phó Quân nhìn Sở Văn Lâm, liền lo lắng Phó Quân tin y nói, nhịn không được mà giải thích cho mình:
"Tôi cũng đã xin lỗi! Hơn nữa, căn bản không phải tôi làm đổ ly nước kia. Anh đây là cố ý nhằm vào tôi."
"Buồn cười, vì sao tôi phải nhằm vào cô?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!