Trên mặt mọi người khó nén sự khiếp sợ, trong nhất thời sững sờ tại chỗ.
Tam thúc công đứng dậy, có chút khó tiếp thu quay đầu lại nhìn cỗ quan tài kia, lại quay đầu nhìn Chử Tu Diễn, ngón tay run rẩy chỉ vào hắn, nhưng thế nào cũng không nói ra lời.
Chử Tu Diễn không nhìn lão, mà lại gần Ngô công công, liếc nhìn thánh chỉ trên tay lão, giương mắt cười nói:
"Không biết có phải ta nghe lầm hay không? Thánh chỉ công công đang đọc là dành cho ta sao?"
Thần sắc Ngô công công có chút xấu hổ, thấp giọng đáp: Đúng vậy.
"Vậy đành nhờ công công bẩm lại với Thánh Thượng: Đa tạ ý tốt của Thánh Thượng, chỉ là hiện giờ Tu Diễn vẫn chưa gánh nổi chức Nghĩa Hầu này."
Ý tứ trong lời nói của hắn, trong lòng mọi người đều rõ ràng. Chử Tu Diễn vẫn còn sống sờ sờ, sao có thể truy phong làm Hầu?
Ngô công công cong mắt, gật đầu:
"Đương nhiên đương nhiên, Thế tử bình an trở về là tốt rồi, Hoàng Thượng tất nhiên sẽ rất vui."
Sở Văn Lâm đứng cạnh nghe vậy, tay trái nắm chặt lại che mặt, ho khan vài tiếng cố che giấu ý cười.
Trước không nói có vui hay không, nhưng trong hoàng cung chắc chắn sắp vỡ vài thứ rồi.
Sau khi tỉnh lại, y đã biết toàn bộ đầu đuôi mọi chuyện, cũng phát hiện thì ra thù oán giữa hoàng gia cùng Chử Tu Diễn đã chất chứa sâu đến như vậy.
Khó trách sau này Tần Trọng Lê cũng phải phí một phen công phu mới được Nghiêm Biên Tông nhận về, một nguyên nhân quan trọng có lẽ chính là do gã xuất thân từ Chử gia.
"Một khi đã vậy, nô gia liền về cung bẩm báo Hoàng Thượng trước." Ngô công công khom lưng, cuốn thánh chỉ lại, đi ra ngoài.
Lão đi rồi, trong phòng rơi vào một mảnh yên tĩnh.
Vẫn là lão thái thái lên tiếng đầu tiên:
"Còn thất thần làm gì! Mau dọn hết mấy thứ đen đủi này đi."
Hạ nhân mới giật mình tỉnh lại, vội vàng nâng quan tài ra ngoài, toàn bộ lụa trắng trong phủ cũng đều bị gỡ xuống đem đi thiêu, tiền giấy bên cạnh đương nhiên cũng được cầm đi chôn.
Đến lúc này, chữ Chử trên bảng hiệu Chử phủ lại thành Chử trong Chử Tu Diễn.
Tam thúc công nhìn trái nhìn phải cười mỉa vài tiếng:
"Tu Diễn à, không phải ta nói con, nếu còn khỏe mạnh sao không gửi chút tin trở về? Trở về là tốt rồi, bằng không con bảo đám chúng ta làm sao chịu nổi cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh này chứ."
Chử Tu Diễn nhàn nhạt nhìn lão một cái:
"Nếu thúc công thật nghĩ như vậy thì tốt rồi."
"Có gì không thật chứ?" Tam thúc công vỗ tay:
"Mau chuẩn bị tiệc tẩy trần cho Thế tử áp kinh."
Chử Tu Diễn thoáng nâng tay chặn lão:
"Không cần, hết thảy cứ làm như bình thường là được."
"Đúng rồi, quên Tu Diễn con không thích quá đông ngươi, Thanh Vân Trai vẫn luôn có người đến dọn dẹp, con trở về nghỉ ngơi cẩn thận."
Nghe vậy, người đứng sau đều lén lút trợn mắt, chém gió thật giỏi, Thanh Vân Trai vẫn luôn do người của Chử Tu Diễn canh, nào có chỗ cho lão vào chỉ huy này nọ.
Bất quá, Chử Tu Diễn cũng không để ý tới mấy thứ này, nghiêng đầu nói với Sở Văn Lâm:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!