"Thế tử, phần đầu của Sở công tử bị thương nghiêm trọng, lão phu suy đoán rất có thể bên trong có máu bầm, nên mới khiến ngài ấy cứ hôn mê như vậy."
Chử Tu Diễn chống đầu nằm trên giường, sợi tóc rơi rụng che khuất biểu tình trên mặt hắn. Mà Sở Văn Lâm liền gối lên ngực hắn, miệng vết thương trên đầu đã được băng bó lại cẩn thận, nhưng vẫn nhắm mắt không chút dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Ngón tay như ngọc của hắn khẽ lướt qua đôi mắt đang nhắm chặt của Sở Văn Lâm, hỏi:
"Khi nào y có thể tỉnh?"
Từ đại phu than nhẹ một lúc, lắc lắc đầu:
"Lão phu chỉ có thể viết chút thuốc hoạt huyết hóa ứ, nhưng cũng không biết khi nào Sở công tử có thể tỉnh lại."
Không biết khi nào?
Chử Tu Diễn tựa hồ cười khẽ một tiếng, nói không rõ là có ý tứ gì: Ngươi lui xuống đi.
"Kỳ thật Thế tử cũng không cần lo lắng quá mức, mạch tượng Sở công tử ổn định, tính mạng cũng không đáng ngại, chỉ là ——"
Câu nói kế tiếp không cần nói cũng biết.
Nói cách khác Sở Văn Lâm sẽ không chết, nhưng có tỉnh lại được hay không thì phải nói cách khác.
Chử Tu Diễn lại không nói nữa.
Đại phu thoáng thở dài một hơi, nhỏ giọng lui ra ngoài.
Ngày ấy Chử Tu Diễn cùng Sở Văn Lâm rơi xuống vách núi, thủ vệ đi theo hắn nghe thấy tiếng sáo tìm được vị trí của hắn, Tranh Việt bên kia lo nếu hắn tùy tiện trở về Hoàng đế sẽ lại muốn gây chuyện, liền truyền tin làm thủ hạ đang chờ gần đó mang theo thủ vệ của Chử gia, đưa Chử Tu Diễn tới thành An Bân ở gần đó, vì cẩn thận, còn mời Từ đại phu bọn họ đã hiểu tận gốc rễ qua đó.
Lại không ngờ Sở Văn Lâm vẫn chưa tỉnh lại được.
Hắn đột nhiên nâng mắt lên, nhìn ra ngoài hô: Hoán Viễn.
Nháy mắt tiếp theo, một người mặc quần áo đen đã quỳ một gối trước mặt hắn:
"Hoán Viễn chờ lệnh của Thế tử"
Chử Tu Diễn nhàn nhạt nói:
"Ta muốn ngươi giúp ta tìm một thứ."
——
Sáng ngày thứ hai, đại phu gõ cửa:
"Thế tử, thuốc đã sắc xong rồi."
Trong phòng không một chút tiếng động, lão do dự một lát đành đẩy cửa ra, liền thấy Chử Tu Diễn tựa hồ đang dựa cạnh giường ngủ, lúc này nghe thấy tiếng động cũng đã mở mắt ra.
"Mong Thế tử thứ tội, lão phu đứng ngoài không nghe thấy tiếng động, lo sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên mới ——"
Không sao.
Giọng Chử Tu Diễn khàn khàn, để lộ ra một chút mỏi mệt, hắn vươn tay:
"Bưng thuốc lại đây đi."
Vâng vâng. Từ đại phu vội vàng cúi đầu bưng thuốc dâng lên.
Chử Tu Diễn còn mặc bộ y phục hôm qua, ngày xưa hắn thích sạch sẽ nhất, một bộ y phục tuyệt đối sẽ không mặc qua đến ngày thứ hai, hiện giờ lại vì Sở Văn Lâm canh giữ trắng đêm, không màng y quan.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!