Chương 35: (Vô Đề)

Dưới sự dẫn dắt của Chử Tu Diễn, Sở Văn Lâm cũng thuần thục dần, ít nhất đã có thể thuận lợi b ắn ra được mũi tên.

Khi y đang chuẩn bị xoay người nói lời cảm tạ, Chử Tu Diễn lại nhẹ giọng thở dài bên tai y một tiếng: Nhìn bên kia.

Sở Văn Lâm nhìn theo ánh mắt hắn, liền thấy không xa có một con thỏ xám đang nhảy nhót. Y lặng yên không một tiếng động cài tên kéo cung, nhìn chằm chằm vào nó, liền mạch lưu loát bắn tên ra, mũi tên xuyên phá không khí, thổi bay một sợi tóc bên tai y, y hết sức chuyên chú, lại không phát hiện khóe miệng Chử Tu Diễn đang ngậm cười nhàn nhạt nhìn y đầy chăm chú.

Mũi tên được b ắn ra rất nhanh đã bắn trúng con thỏ xám kia, Sở Văn Lâm còn có chút cao hứng.

Y tiến tới xách tai con thỏ lên, phát hiện mũi tên chỉ bắn trúng đùi phải. Con thỏ lại như bị dọa ngây, cả khuôn mặt không có chút biểu tình, bị Sở Văn Lâm xách lên cũng không chút phản ứng, nhưng thoạt nhìn thật ra lại có chút đáng yêu.

Con thỏ. Sở Văn Lâm xách nó trở lại:

"Nhìn còn sống được, không biết chân có thể chữa khỏi hay không."

Chử Tu Diễn nhìn y, lấy một cái còi ngọc từ trong tay áo ra, đặt trên môi thổi lên một tiếng vô cùng bén nhọn.

Không bao lâu đã thấy Tranh Việt lại đây, Sở Văn Lâm nói thầm thì ra nó còn có loại tác dụng này.

Tranh Việt tiếp nhận con thỏ trong tay Sở Văn Lâm:

"Qua mấy ngày tôi sẽ đưa nó lại cho Sở công tử."

Cảm ơn. Sở Văn Lâm sờ sờ tai thỏ xám, nó còn ngốc ngốc mà run run.

Cuối cùng Chử Tu Diễn săn được một con lộc hoa, y lại không bắn trúng gì nữa, nhưng hôm nay cũng đã xem như được được tận hứng mà về.

Trở về doanh trướng, đại học sĩ còn đang thẩm d uyệt sổ con, Sở Văn Lâm vội vàng thay quần áo quay lại bàn của mình.

Sắc trời dần tối, đại học sĩ dùng xong cơm chiều liền chuẩn bị rửa mặt đi ngủ, khi trở lại trướng ông thấy Sở Văn Lâm vẫn còn ngồi trước bàn, liền nói:

"Không cần vất vả như thế, ngày mai làm bù lại là được."

Sở Văn Lâm ngẩng đầu, đáp một tiếng: Học sinh đã biết.

Lại qua một lát, y thấy thời gian cũng không còn sớm liền định buông bút xuống, lại thấy một cuốn sổ con phía dưới có chút không giống như bình thường. Mấy cuốn sổ con khác đều căn cứ theo cấp bậc của quan viên mà có quy chế riêng, chỉ có cuốn này là màu đen, phía trên còn không có quan ấn.

Sở Văn Lâm mở nó ra mới phát hiện nội dung bên trong là buộc tội quan viên tham ô. Đương triều có lệnh sổ buộc tội chuyện tham ô nhận hối lộ không cần phải ký tên. Cho nên cuốn sổ này cũng hề không kỳ quái.

Đang lúc y muốn khép nó lại, dư quang thoáng nhìn qua nội dung bên dưới, lại phát hiện người bị buộc tội, thế nhưng đều là người dưới trướng Thái tử.

Lâm Chương đi ngang qua nhìn thấy cười một tiếng, nhỏ giọng nói:

"Ngươi cũng không thể tin mấy lời như"Thiên tử phạm pháp tội cũng như thứ dânnha.

Người sáng suốt vừa thấy, liền biết Nghiêm Úc Phong tất nhiên cũng có liên quan đến việc này, nhưng người buộc tội cũng không dám viết tên huý của Thái tử trên sổ con.

Rốt cuộc phía trên gã còn có Hoàng Thượng Hoàng Hậu, cho dù Hoàng Thượng nguyện ý trách phạt, Hoàng Hậu cũng sẽ áp tất cả chuyện này xuống, vì bảo đại cục, cũng chỉ có thể xuống tay từ trên người đám thủ hạ của Nghiêm Úc Phong.

Lâm Chương đáp tay lên vai y:

"Đừng nghĩ nữa, ngày mai trực tiếp đưa sổ con này lên là được, mau ngủ đi."

Sở Văn Lâm cạn lời kéo tay của gã xuống:

"Ngươi đã rửa sạch tay chưa vậy."

"Ngươi còn chê ta dơ?" Lâm Chương hắc một tiếng, sau đó gã nghĩ tới chuyện gì ngồi xuống ngay tại chỗ, ánh mắt sáng ngời có thần nhìn y:

"Lại nói tiếp, sao lúc trước ta không biết ngươi lại lợi hại như vậy, ngươi nói ta hay sao ngươi có thể săn được con lộc to vậy thế."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!