Đại học sĩ của Nội các là một người chính phái thanh phong đạo cốt, ngày đầu tiên gặp mặt, ông nhìn Sở Văn Lâm, liền chậm rãi nói cho y biết:
"Ta sẽ không vì xuất thân hay vì ngươi được người nào nâng đỡ mà đối xử khác biệt, chỉ mong ngươi đi theo ta học sẽ có chút thu hoạch, tương lai có thể nghiêm ngặt tuân thủ bổn phận, làm tốt chức trách của mình."
Sở Văn Lâm hơi cong eo, nghiêm túc đáp: Học sinh hiểu rõ.
Ngày thứ nhất mặc quan phục vào, theo lệ thường y phải lên triều để khấu tạ Hoàng Thượng.
Sở Văn Lâm người mặc quan phục đỏ, eo thúc đai ngọc, tay cầm triều bản, vượt qua ngạch cửa, chậm rãi vào đại điện, chỉ vàng được thêu trên quan phục dưới ánh mặt trời thỉnh thoảng lại lóe sáng.
Y đi về phía trước, dư quang lại phát hiện một nam tử đứng ở hàng đầu đang xoay người nhìn y, ánh mắt nồng đến mức gần như có thực thể.
Sở Văn Lâm áp cảm giác quái dị này xuống, cúi người quỳ xuống:
"Thần Sở Văn Lâm nhận được thánh ân, được nhập Nội các, tự nhiên tận sức tận lực, làm theo việc công, để báo Thánh Thượng."
Đứng lên đi.
Nghiêm Biên Tông nhàn nhạt nói xong, liền không lên tiếng nữa.
Lúc này tên nam tử vẫn luôn nhìn Sở Văn Lâm lúc trước kia tiến lên trước một bước:
"Phụ hoàng, mấy ngày trước tỉnh dưới có trình lên tấu chương có liên quan đến việc hạn xuân, nhi thần muốn tự mình nam hạ, cổ vũ bá tánh……"
Thì ra gã là Thái tử.
Nghe nói gã ham công hám lợi, hiện giờ vừa thấy quả thật cũng có mấy phần đúng.
Thấy Nghiêm Biên Tông không để ý tới y nữa, Sở Văn Lâm liền yên lặng lui về hàng ngũ của mình.
Nhưng trải qua chuyện này, cả triều đã biết Nghiêm Biên Tông cũng không coi trọng y.
Đại học sĩ đứng trước quay đầu lại nhìn y một cái, ra hiệu làm y cứ yên tâm.
Sở Văn Lâm cười hơi gật gật đầu.
Chủ ý của y cũng không đặt ở đây, cho nên kỳ thật y cũng không định làm gì trong triều đình.
——
Hôm nay vừa vặn, Hoàng Hậu tổ chức bách hoa yến trong hậu cung. Không giống khung cảnh trong tiền điện, ở đây đều là những thiếu nữ trán ve mày ngài, khinh vân xuất tụ. Hoàng Hậu mời quý nữ trong kinh đến dự, trong đó đương nhiên cũng có Chử Xu Hoa.
Nói là bách hoa yến, kỳ thật cũng là tổ chức vì hôn sự của Thái tử, cho nên các quý nữ cũng đã chuẩn bị trước khi đến, quần áo diễm lệ lại không áp phong thái của Hoàng Hậu, đều vây quanh vị Hoàng Hậu ung dung hoa quý kia, cố gắng làm cho thị vui vẻ.
Mà Chử Xu Hoa ở đây, lại có vẻ có chút xấu hổ.
Nàng thân thể có tật, hơn nữa từng kết hôn, không có khả năng được đính hôn cùng với Thái tử, nhưng nàng lại là con gái của công chúa, tuy rằng vị công chúa này cũng không phải cùng mẹ với đương kim Hoàng đế Nghiêm Biên Tông, nhưng Hoàng Hậu vẫn cho nàng một ít mặt mũi.
Chử Xu Hoa cũng biết ý tứ thị, cũng không chen đến trước mặt thị, coi như thật sự tới ngắm hoa mà thôi, theo sau đám người, chậm rãi đi tới.
Hoa trong cung đều được thợ trồng hoa tỉ mỉ chăm chút, hoa đoàn cẩm thốc cảnh đẹp ý vui, nàng cúi đầu khẽ ngửi một gốc cây xuân lan, không khỏi cảm thấy thấm vào ruột gan, khóe miệng chậm rãi cong lên.
Nhưng lại luôn có người không muốn thấy nàng vui.
"Vị này không phải Chử tỷ tỷ sao?" Một nữ tử mặc áo váy vàng nhạt, eo như nhược liễu, môi hồng răng trắng đi tới:
"Thật là đã lâu không gặp tỷ."
Chử Xu Hoa nhìn ả không nói gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!